Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv55.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 » Phần 23

Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4


Update Phần 36

Phần 23: Canh bạc sinh tử

Nhưng trong đám phá gia chi tử kia cũng có vài cá thể tính cách không tệ, chính là con trai lớn của nhị phòng họ Tả – Tả Huyền và thiếu chủ Hổ gia – Hổ Mặc. Hai người mày kiếm mắt sáng dung mạo tuấn tú ngời ngời, họ không nấp sau lưng nữ quyến giống đám bùn nhão khác mà đứng hiên ngang chắn phía trước, trên tay nắm chắc binh khí bộ dạng như muốn liều chết để bảo vệ mẫu thân cùng tỷ muội nhà mình.

Chu Cương Liệt cũng nhận ra hai kẻ này, họ không có góp mặt với đám công tử bày trò làm nhục mấy nữ Trần Thục trước đó, nhìn qua tư chất tu vi đều rất tốt, xem ra vẫn được dạy dỗ làm người đàng hoàng ngay thẳng.

Hắn gật gù đầy thích thú không tiếc mở lời khen ngợi.

“Chậc chậc, nhìn xem, sinh con phải được như hai tiểu tử này. Haha, khá lắm, nhìn rất có chí khí. Cơ mà mau cất đao kiếm vào đi, cầm thứ đó trên tay chỉ khiến các ngươi nhanh chết hơn thôi.”

Chu Cương Liệt vừa nói thì bước chân đã thoắt đến trước mặt Tả Huyền và Hổ Mặc, bọn họ chỉ có tu vi hóa Thần hậu kỳ làm sao có thể nhìn ra được tốc độ của hắn, chỉ thấy hai ngón tay hắn hóa thành kéo, keng một tiếng liền dễ dàng đem trường kiếm và đại đao trong tay hai người bẻ gãy.

“A! Ngươi…” Cả hai người đồng tử co rụt hốt hoảng muốn lùi người lại nhưng sớm đã bị bàn tay rắn chắc của Chu Cương Liệt giữ chặt vai không thể nhúc nhích cựa quậy.

“Chớ có làm loạn nữa, nếu không ta lỡ tay bóp mạnh một cái thì hai ngươi liền xong đời.”

Lời của hắn rít qua kẽ răng nghe thì nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sát cơ khiến hai thanh niên cảm giác toàn thân như đông cứng, họ dẫu sao cũng còn quá trẻ, dù có lòng hiếu thuận kiệt ngạo bất tuân muốn bảo vệ người thân nhưng sức lực lại có hạn không thể làm gì khác.

“Thượng tiên, xin ngài đừng làm hại con trai ta… thiếp thân… thiếp thân nguyện hiến thân, làm tình nô của ngài, chỉ mong hãy tha cho nó an toàn rời đi…”

Nhị phu nhân Tả gia là một mỹ phụ dáng dong dỏng cao gầy, khuôn mặt man mác buồn với đôi mắt đẫm lệ vội vàng quỳ gối van xin, trên tay nàng bế theo một tiểu nữ hài vẫn còn đỏ hỏn quấn trong tả lót xem ra cũng chỉ mới sinh trước đó chưa lâu.

Đứa bé dưới không gian đầy tử khí cùng sát cơ bao trùm lại không hề khóc nháo ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ mà ngủ ngon lành, hình ảnh thực khiến cho người ta trăm phần cảm động.

“Thiếp thân cũng vậy, mong thượng tiên hãy giữ lời…” Đại phu nhân Hổ gia cũng đứng ra, bàn tay quyết đoán muốn kéo đai lưng cởi y phục, nhưng đã kịp thời bị con trai mình vội vã giữ lại.

“Mẫu thân, người không thể làm như thế, con dù có chết tan xương nát thịt cũng không bao giờ để mẹ phải chịu nỗi ô nhục mất đi tiết hạnh đâu.” Tả Huyền gầm lên đầy phẫn nộ và bất nhẫn.

“Ân, đại trượng phu sinh ra trong đời quan trọng nhất là tròn vẹn hiếu đạo, sao có thể để mẫu thân ta vì an nguy mà mang tiếng thất trinh cơ chứ. Thượng tiên, nếu ngài đã không có lòng nhân từ vậy thì hãy nhanh chóng hạ thủ giết chúng ta đi, thế gia dù bị diệt cũng không thể bị nhục.” Hổ Mặc nghiến răng chua chát nhưng ánh mắt chưa bao giờ hiện lên sự sợ hãi.

Hai thanh niên khí khái thẳng thừng, ánh mắt quyết liệt không biểu hiện ra chút sợ hãi nhụt chí nào nhìn chằm chằm vào Chu Cương Liệt. Hình tượng trái ngược hoàn toàn với đám công tử ăn chơi bùn nhão không trát được tường đang nấp đằng sau mà run rẩy sợ hãi kia.

Tình thế của sáu thế gia lúc này đúng thật là oái oăm, những kẻ tham sống sợ chết muốn đẩy nữ nhân nhà mình ra dâng hiến để đổi mạng đều bị các nàng quay lưng không thể như ý, còn hai người tình nguyện đưa thân tới cầu xin thì con trai họ lại kịch liệt phản đối đứng ra che chắn cho mẹ mình.

“Hảo hai tiểu tử, tâm tính không tệ, ít ra trong lớp trẻ cũng phải có vài thiên kiêu có ngạo khí và cốt cách long phượng như này mới đúng chứ. Haha, được, bổn tôn dù sao cũng là người rất quý trọng kẻ sĩ vừa có tài lại có đức. Ta sẽ để mẫu tử các ngươi được sống…”

Nói đến đây Chu Cương Liệt cố tình dừng lại chú ý quan sát biểu hiện của họ, hai mỹ phụ nhân nghe hắn sẽ tha cho mình cùng con trai thì nét mặt mới giãn ra, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm chưa từng thấy. Tả Huyền và Hổ Mặc tuy vẫn vô cùng cảnh giác với hắn nhưng rõ ràng sự căng thẳng cùng địch ý đã vơi đi phần nào.

Chu Cương Liệt định nói nốt phần còn lại của câu đã bỏ ngõ thì một tên công tử trong đám phía sau không biết lấy đâu lá gan liền bước lên hơi rụt rè hỏi.

“Bẩm… bẩm thượng tiên, còn chúng tiểu nhân thì sao? Có phải cũng sẽ được tha chết không? Dù sao chúng tôi cũng đã đồng ý để nữ nhân trong nhà đều dâng lên rồi, ngài muốn làm gì họ cũng được. Chỉ cần tha cho mạng quèn này một lần.”

Biểu hiện hèn mọn vô sỉ đến cực độ này làm cho bầu không khí vốn đã nghẹt thở lại càng trở nên ngượng ngập hơn. Kẻ vừa lên tiếng không ai khác chính là con trai của Tô Thanh Vãn, sắc mặt nàng lúc này giống như vừa nuốt phải mật đắng, vừa nhăn nhó khó coi lại chán ghét tột đỉnh.

Trần đời có đứa con trai nào vì giữ mạng lại có thể đem mẫu thân mình ra ngã giá thương lượng như thế. Nàng tốn mấy mươi năm dành hết tình thương để dạy dỗ hóa ra chỉ nuôi dưỡng được một con sói mắt trắng nhận giặc làm cha sao?

Chưa để Tô Thanh Vãn kịp thời lên tiếng, Chu Cương Liệt đã quay sang cười với tên kia đầy ý nhị, một nụ cười mang đầy sát cơ nhưng hắn lại không mảy may để ý lại còn tưởng thượng tiên đang khen ngợi mình thế là cũng vui vẻ cười lại.

“Haha, hảo tiểu tử, biết co biết duỗi, cũng là một mầm mống tốt, được thôi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần trả lời được câu hỏi sau đây thì bổn tôn hứa sẽ tha cho cả nhà ngươi được sống.”

Hắn tiến tới vỗ vỗ vào vai thiếu chủ Vương gia ra chiều thân thiện khiến tên kia nhất thời mừng rỡ ngu ngốc gật đầu ngay.

“Vâng, thượng tiên cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ trả lời hết.”

Những tên công tử khác thấy được cơ hội cũng lập tức thi nhau tiến lên cung kính nịnh nọt, hành vi thật khiến cho người khác chướng mắt nhưng Chu Cương Liệt vẫn chỉ cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt thiếu chủ Vương gia rồi hỏi.

“Ngươi có nhớ phụ thân của mình không?”

Ngay tức khắc, câu hỏi này vừa đưa ra liền khiến toàn trường vốn ồn ào xôn xao bỗng dưng rơi vào khoảng lặng đến kỳ lạ. Đám công tử đưa mắt nhìn nhau đầy hoang mang không hiểu vì sao vị thượng tiên kia lại đưa ra nghi vấn không liên quan như thế.

Phía nữ quyến ở sau cũng có chung một thắc mắc tương tự. Hiện trường chắc chỉ có Tả Huyền, Hổ Mặc và Tô Thanh Vãn dường như là đầu óc nhạy bén nhất, ba người khẽ liếc qua nhau muốn nói lại thôi.

Riêng vị phu nhân Vương gia càng là nhìn con trai ruột của mình, bờ môi run run muốn mở lời nhắc nhở nhưng nàng chợt nhớ lại những lời vô tình bạc nghĩa mà hắn vừa nói trước đó không lâu.

Sau một vài giây đắn đo lưỡng lự, nàng cũng chỉ bất lực thở dài không nói ra, trong tình huống đã xé rách da mặt dứt tình bội nghĩa này thì mạng ai người đó giữ vậy. Nàng không còn thiết tha lo lắng cho đứa con muốn dâng mình cho giặc bán mẹ cầu vinh như thế nữa.

Thiếu chủ Vương gia đảo tròng mắt một vòng dường như đang tính toán câu trả lời sao cho hợp lý. Hắn biết không phải tự nhiên mà tên sát tinh trước mắt lại hỏi mình câu đó, nhưng một kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc đầu óc nông cạn chưa trải sự đời như hắn thì sao có thể nhìn ra cái gì sâu xa.

Rồi hắn chợt nhớ tới biểu hiện của Tả Huyền và Hổ Mặc, hai tên kia nhờ tỏ ra hiếu thuận cứng rắn bảo vệ người thân nên mới được thượng tiên vui vẻ tha mạng. Vậy chẳng phải hắn cũng chỉ cần đưa ra lựa chọn tương tự, giữ được hiếu đạo tình nghĩa thì sẽ vượt qua ải này hay sao?

Giống như bắt được mấu chốt vấn đề, thiếu chủ Vương gia biểu cảm trở nên hớn hở nhưng hắn không dám cười, ngược lại còn tỏ ra sầu bi khổ ải, khóe mắt cố nặn ra hai giọt nước mắt mếu máo đáp.

“Thượng tiên, gia phụ chết thảm, tiểu nhân thân là con trai độc đinh thì làm sao mà không nhớ nhung thương xót cho được.”

Nghe xong câu trả lời đó, Chu Cương Liệt lông mày hơi giãn ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười thích thú. Điều này càng làm gã thiếu chủ kia thêm kiên định cho rằng mình đã đáp đúng cũng hề hề cười theo.

Vài gã nhị thế tổ chóp bu xung quanh cũng vỗ tay cười hùa, có người còn không tiếc lời khen thiếu chủ Vương gia có tình có nghĩa, hy vọng sống nhen nhóm làm họ phút chốc trở nên lơ đễnh.

Chỉ có Tả Huyền cùng Hổ Mặc đưa ánh mắt hời hợt như nhìn một thằng ngu sắp chết về phía tên công tử ca kia. Tô Thanh Vãn thì lắc đầu, bàn tay ngọc đưa lên che mắt không muốn chứng kiến tới cảnh tượng tiếp theo.

“Haha, tốt, hảo tiểu tử, hiếu tâm rất tốt…” Chu Cương Liệt hào sảng cười xòa, bàn tay đặt trên vai thiếu chủ Vương gia vỗ vỗ mấy cái ra chiều vô cùng khen ngợi.

Thấy hắn vui vẻ nói cười như thế tâm tình vốn còn đang treo thật cao của đám công tử ca mới dần dần được thả lỏng bớt. Nhưng chưa kịp để họ kịp mừng rỡ thì Chu Cương Liệt đã tiếp lời, nụ cười trên môi bỗng trở nên nguy hiểm.

“Chậc, con hiếu thảo, tình phụ tử thắm thiết như vậy, bây giờ cha ngươi đã bị ta sát hại, ngươi chắc chắn sẽ nuôi dưỡng hận ý sau này quay lại tìm ta để trả thù. Mầm họa này, bổn tôn không thể giữ.”

Lời nói mang theo hàn ý lạnh lẽo thốt ra khiến thiếu chủ Vương gia vốn đang trên thiên đường bất giác như rơi xuống hầm băng, hắn lúng túng vội vã định lên tiếng nhưng Chu Cương Liệt không hề có ý định để tên này phân bua.

Bàn tay vốn đặt trên vai chỉ khẽ dùng lực một chút, tên thiếu chủ kia không kịp kêu lên tiếng nào đã đương trường nổ tan xác chỉ còn một đống máu thịt lẫn lộn không ra hình người. Tô Thanh Vãn siết chặt nắm tay run run không đành lòng quay mặt đi, con trai đã chết, cảm xúc của nàng hiện giờ cực kỳ phức tạp.

Đám công tử vừa rồi còn nói cười nịnh nọt lúc này sắc mặt đều trắng bệch, tên nào tên nấy sợ đến mức đứng còn không vững mà ngã ngồi trên đất, kẻ van xin, người hướng về thân nhân mà cầu cứu.

Chu Cương Liệt tùy tiện lại kéo ra một tên trẻ tuổi, mặc cho hắn vùng vẫy van xin, giọng nhàn nhạt hỏi.

“Vẫn câu hỏi cũ, con trai, ngươi có nhớ phụ thân của mình hay không?”

“Không… Không, tiểu nhân không nhớ… tiểu nhân không có người phụ thân nào cả… thượng tiên, ngài mới là phụ thân ta, là gia gia, lão tổ tông của ta… xin ngài… tha cho mạng quèn của tiểu nhân…”

Tên kia gần như theo bản năng vội vã liến thoắng trả lời, cả khuôn mặt lẫn đũng quần đều vì sợ mà ướt nhẹp.

“Hầy dà, đứa nhỏ này thật bạc tình bạc nghĩa, thấy phụ thân chết không những không quan tâm mà còn muốn nhận kẻ đã giết cha mình làm nghĩa phụ… bất hiếu vô đạo như vậy sống cũng vô dụng, chết đi!”

Chu Cương Liệt thở dài lắc đầu ra vẻ thất vọng rồi vung tay chém ngang, tên trẻ tuổi kia lập tức đầu mình hai ngã chết không nhắm mắt.

Hắn tiện tay vứt thi thể không đầu qua một bên sau đó lại đảo mắt nhìn về đám con mồi đang bàng hoàng khiếp đảm, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ đùa vui. Hắn khẽ vuốt râu điềm nhiên cười hỏi.

“Sao hả? Bọn chúng đều không trả lời đúng ý ta, chết là hiển nhiên, các ngươi có điều gì bất mãn không?”

Mấy tên công tử điên cuồng lắc đầu chối bay biến, giờ có cho thêm tám cái mạng bọn họ cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ phẫn uất bất bình nào. Ông ta đưa ra một câu hỏi, nhưng trả lời kiểu gì cũng bị xử tử, gã tinh chủ này rõ ràng đang muốn đem tính mạng của họ ra làm trò tiêu khiển.

Nhưng biết vậy thì cũng đâu thay đổi được gì, bọn họ hiện tại chỉ là cá thịt trên thớt mặc cho người chém giết mổ xẻ thôi.

“Tốt, hà hà, nhân hiện tại tâm trạng bổn tôn đang vui, liền cho các ngươi thêm một cơ hội để giữ mạng.”

Chu Cương Liệt từ trong tay áo lấy ra hai mẩu giấy được gấp kỹ lưỡng đưa tới trước mặt đám người, bọn họ một bộ dạng hết sức hoang mang không ai hiểu dụng ý của hắn.

“Luật chơi rất đơn giản, trong hai lá thăm này một tờ viết chữ ” Sống”, tờ còn lại là chữ ” Chết”. Một người trong số các ngươi đại diện đứng ra bốc thăm may rủi, nếu chọn được lá ” Sống” thì bổn tôn sẽ lập tức ân xá thả tất cả các ngươi rời đi.

Nhược bằng bốc phải thăm ” Chết”… một nửa ngẫu nhiên trong số đám các ngươi sẽ lập tức vong mạng. Khà khà, nhanh chóng đưa ra quyết định đi, bầu chọn ra người sẽ nắm giữ vận mạng của tất cả các ngươi.”

Đám công tử nhìn vào hai tờ giấy trong tay Chu Cương Liệt mà nuốt khan một trận, ai nấy tim đập chân run đưa ánh mắt lo âu nhìn nhau đầy lưỡng lự. Họ biết hiện tại có khóc lóc van xin hay từ chối cuộc chơi đều không phải là cách, chỉ có thể cắn răng làm theo chỉ đạo mới mong còn có một đường sinh cơ.

Vài kẻ thử sử dụng thần thức cố gắng dò xét nội dung bên trong từng lá thăm và tất nhiên là không thành công, đám tu sĩ nhỏ yếu bọn họ sao có thể nhìn thấu thủ đoạn của đại năng Thiên Đình được.

Sau một hồi cân nhắc họp bàn ý kiến, nhóm người rốt cuộc cũng đã chọn ra một người sẽ quyết định sinh tử của cả đám. Kẻ này chính là nhị công tử Thiệu gia, Thiệu Văn Khuông, trong đám trẻ tuổi tài tuấn của bát đại gia tộc hắn nổi tiếng tư chất rất tốt, lại thông minh uyên bác, tâm cơ sâu sắc, đầu óc nhạy bén tinh vi.

Trong các cuộc ăn chơi trác táng hắn cũng đóng vai trò đầu têu, uy tín trong đám công tử thế gia không nhỏ. Những kẻ trẻ tuổi khác đều khá tin tưởng vào đầu óc của họ Thiệu này.

Chu Cương Liệt nheo mắt đánh giá gã thanh niên vừa bước ra, diện mạo cũng khá tuấn tú nhưng nét mặt lại hiện rõ sự tinh ranh cùng gian xảo, nhìn là biết kẻ mang tâm cơ không ngay thẳng.

“Tiểu tử, đã suy nghĩ kỹ rồi chứ, tính mạng cả đám bọn chúng đều nằm trong tay ngươi đấy. Sao hả? Ngươi sẽ chọn lá thăm bên nào đây?”

Hắn mặt không biểu cảm đưa hai tay cầm thăm giấy ra phía trước. Thiệu Văn Khuông cẩn trọng bước lên phía trước, ngón tay gãi cằm hết nhìn vào hai tờ giấy lại ngước lên quan sát nét mặt của Chu Cương Liệt như muốn đoán được suy nghĩ của vị Tinh Chủ ngoan độc này.

Chu Cương Liệt tất nhiên biết rõ tên trẻ tuổi gian manh kia đang muốn nhìn ra cái gì, thế nên hắn cũng thuận lý thành chương giống như vô tình để lộ một nụ cười nhạt đầy tà ý nới khóe miệng. Điệu cười chỉ thoáng qua nhưng đủ để họ Thiệu phát giác sự đắc thắng giống như chắc chắn có thể khiến đám công tử phải thua cuộc.

Thiệu Văn Khuông con ngươi đảo quanh như đang suy xét điều gì, chỉ khi mấy tên đồng bọn phía sau thúc giục thì hắn mới nhanh chóng bước lên, mất một phen do dự cuối cùng chọn lấy một lá thăm, nhưng sau đó hắn lại siết chặt lấy nó trong lòng bàn tay mà không có ý định mở ra.

“Sao thế? Nhanh cho bổn tôn biết kết quả đi nào? Là sống hay chết?” Chu Cương Liệt khoanh tay hất cằm ra hiệu.

Trước ánh nhìn hồi hộp bất an của toàn trường, Thiệu Văn Khuông thở ra một hơi, nhưng trái với suy tính của tất cả mọi người, hắn không mở thăm mà lại trực tiếp đem cả tờ giấy kia vo tròn thành một cục sau đó bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt ực xuống bụng.

Hành động bộc phát bất ngờ này khiến hầu hết những người có mặt đều vô cùng ngơ ngác khó hiểu. Họ Thiệu nổi tiếng trong đám trẻ tuổi là người điềm đạm khôn ngoan, hôm nay không lẽ bị sợ đến ngu người rồi? Lại đem cơ hội sống của phân nửa số người ăn vào trong bụng.

Thiệu Văn Khuông không để ý tới ánh mắt kỳ dị của những người đó, hắn chỉ vào lá thăm còn lại trên tay Chu Cương Liệt, giọng nịnh nọt nhưng không giấu được sự gian trá đắc ý nói.

“Thượng tiên, tiểu bối vì sợ hãi quá nên đã lỡ nuốt mất lá thăm của mình rồi, cảm phiền ngài hãy mở tờ còn lại, nếu trên đó ghi chữ ” Chết” vậy thì thăm mà tiểu bối vừa nuốt chắc chắn là chữ ” Sống” rồi.”

Nghe hắn nói tới đây thì đám người xung quanh dù chậm hiểu tới đâu cũng đã dần ngờ ngợ ra vấn đề. Ánh mắt họ nhìn Thiệu Văn Khuông cũng mang theo sự thán phục nghiêm túc hơn.

Họ Thiệu này tuy trẻ tuổi nhưng đầu óc toan tính lại không hề kém cạnh mấy lão bất tử sống lâu năm. Hắn thông qua biểu cảm tự tin cùng với cách thức giết người của Chu Cương Liệt trước đó liền đoán chắc vị Tinh Chủ kia chỉ đơn giản muốn đùa vui, ngay từ đầu hoàn toàn không hề có ý tha chết cho bất cứ ai.

Bên trong hai lá thăm ắt hẳn đều là ghi chữ ” Chết”, hoàn toàn không có lá thăm ” Sống” nào cả. Dù hắn có chọn tờ nào thì kết cục cũng chỉ có một.

Đứng trước dương mưu âm hiểm đó, Thiệu Văn Khuông đã nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Hắn chọn lấy một lá thăm nhưng không chịu mở ra mà lại nuốt mất, như vậy thì không ai có thể nhìn ra được trong tờ giấy kia ghi chữ gì.

Để biết được kết quả, bắt buộc Chu Cương Liệt phải mở tờ còn lại trong tay mình, và lá thăm đó tất nhiên chính là chữ ” Chết”. Thăm ” Chết” vẫn ở trong tay Chu Cương Liệt, vậy thì hiển nhiên lá thăm Thiệu Văn Khuông đã nuốt chính là chữ ” Sống”.

“Hay, diệu, thật diệu a! Thiệu gia nhị công tử quả nhiên thông minh đảm lược hơn người.”

“Quả không hổ danh là bộ não của công tử thế gia chúng ta, như vậy cũng có thể nghĩ ra được.”

“Thượng tiên, xin hãy mở lá thăm kia ra đi.”

“Thượng tiên là bậc tiền bối, chắc chắn sẽ không thất tín với chúng ta có phải không?”

Đám công tử khác sau khi hiểu rõ liền nhao nhao vỗ tay tán dương Thiệu Văn Khuông hết lời, cả Tả Huyền và Hổ Mặc cùng với Tô Thanh Vãn cũng nhìn họ Thiệu với con mắt khác. Kẻ này tuy ăn chơi ngông cuồng nhưng đảm lược đầu óc lại không tệ, hơn xa những tên nhị thế tổ ngu ngốc kia.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 1
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 2
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 3
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 (Update Phần 36)
Thông tin truyện
Tên truyện Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không
Tình trạng Update Phần 36
Ngày cập nhật 26/10/2025 05:33 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tình già - Tác giả Cu Zũng
Ông Tình già của chúng ta rời cơ quan trở về nhà, chiếc ba lô quần áo ông vẫn buộc ở sau xe máy, định rẽ phải theo thói quen vì hướng đó là hướng về trường của Gia Bảo. Ông phanh dụi lại một cái rồi thẫn thờ người vì hôm nay ông không phải đón cháu. Chẳng phải hôm qua cô con dâu đã nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bác sĩ - Y tá Bố chồng nàng dâu Đụ lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình Vợ chồng
Căn biệt thự hoan lạc - Tác giả hoangtugio
Lại thêm một tuần trôi qua, đã là giữa tháng 12... 15h30... Vy nằm dài trên chiếc ghế tắm nắng đặt cạnh hồ bơi, có chiếc dù đang che nắng nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng bốc lên, Vy chăm chú đọc truyện trong điện thoại, mấy ngày gần đây không khí trong nhà có vẻ khác thường, nhưng Vy cũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Sextoy Truyện bóp vú Truyện sex phá trinh
Vương Trường Sinh – Quyển 7
Thần thông kinh người, Trần Hồng đàm phán Vương Mạnh Bân có thể giết hai người Đặng Thiên Hâm, công của Minh nguyệt châu không thể không nhắc đến. Hắn vẫn còn một viên Minh nguyệt châu, là Trình Chấn Vũ đưa cho hắn. “Dễ nói? Dễ nói như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể bắt tay giảng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Vương Trường Sinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba