Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv55.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 » Phần 15

Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4


Update Phần 36

Phần 15: Sát tinh

Chu Cương Liệt quay sang Lệ Nhiễm Sương và Thiết Mộc Tử La, trên miệng vẫn treo nụ cười nhạt không nhìn ra vui giận nhưng lại khiến các nàng cảm nhận rõ bầu không khí lạnh lẽo cùng áp lực.

“Được rồi, các nàng bây giờ có thể hồi tộc, nhanh chóng thuyết phục bọn họ cho ta câu trả lời rõ ràng, nhớ kỹ, cơ hội chỉ đến một lần, không có thời gian để hối hận đâu.”

Lời của hắn bổn ý đe dọa gần như đã rõ ràng, nhị nữ hai vai khẽ run cắn răng gật đầu rồi gấp gáp rời khỏi ngũ sắc tường vân nhắm hướng gia tộc mình mà bay đi. Vì để mấy nhà còn lại không nhìn ra sự hiện diện của hai nàng, Chu Cương Liệt còn cẩn thận giúp che đi khí tức. Phải giữ mọi chuyện trong vòng bất ngờ thì cuộc chơi về sau mới thú vị.

“Hồi phục ổn thỏa rồi chứ?” Hắn liếc sang Quan Tùng lạnh giọng hỏi.

“Tạ ơn tiền bối đã ban đan dược, thương thế đã khôi phục chín phần rồi.”

Quan Tùng cúi đầu khấu tạ, tâm tình dường như đã gấp đến không đợi được nữa, răng nghiến chặt hận không thể lập tức lao xuống đem tất cả những kẻ đã làm hại Hồng Loan đều phanh thây xẻ thịt ăn gan uống máu.

“Tốt, vậy thì lên thôi, ta dẫn ngươi đi diệt tộc.”

Lệ Nhiễm Sương lướt trên tầng mây từ từ hạ xuống, ánh mắt đượm đầy lo âu bồn chồn. Khi vừa đến gần toà phủ đệ của Vu gia, nàng bất chợt dừng lại trên không trung, bàn tay đặt lên ngực khẽ thở ra một hơi dài như muốn xua tan đi sự bất an sợ hãi.

“Khi chồng con và cả gia tộc biết nàng đã mất đi danh tiết trở thành tình nô dưới chân ta liệu bọn họ có còn yêu thương tôn trọng nàng như cũ hay không?”

“Nhân tính là thế, cái gọi là quan hệ cốt nhục tình thâm ở trong cái thế giới người ăn người này vô cùng nhạt nhoà. Nàng họ Lệ, bọn chúng họ Vu, máu mủ ruột thịt còn có thể phản bội đâm sau lưng nhau huống chi nàng chỉ là một người ngoài.”

“Nếu như một ngày nàng bị nhà chồng xa cách ghẻ lạnh, phu quân không yêu, nhi tử không thương thì hãy trở về làm nữ nhân của ta.”

Lời của Chu Cương Liệt giống như một đoạn băng ghi âm liên tục phát lại trong đầu nàng. Lệ Nhiễm Sương nửa muốn lập tức trở về Vu gia đoàn tụ với chồng con, nhưng nửa khác lại thấp thỏm lo được lo mất không dám tiến bước.

Mặc dù không bị trực tiếp làm nhục, nhưng thân thể nàng rốt cuộc cũng đã vấy bẩn bởi đôi tay thô bạo, cái lưỡi dài trơn tuột cùng những nụ hôn nồng nàn sâu đậm đó. Nàng hiện tại không biết nên đối mặt với trượng phu, các con và toàn bộ tộc nhân như thế nào, trong lòng luôn nặng trĩu khúc mắc cùng áy náy tội lỗi.

“Cơ hội chỉ đến một lần, không có thời gian hối hận…”

Rồi nàng bất chợt nghĩ tới câu nói vừa nãy của Chu Cương Liệt, nét mặt thoáng hiện lên vẻ dao động rồi dần trở về bình tĩnh. Đúng vậy, chuyện cấp bách trước mắt là phải thông báo cho phu quân và lão tổ, giúp Vu gia tránh xa vũng lầy này.

Trượng phu của nàng là một người ngay thẳng thấu tình đạt lý, hắn nếu biết nàng vì an nguy gia tộc mà chấp nhận hạ mình chịu nhục chắn chắn sẽ cảm thông tường tận. Các con nàng cũng thế, chúng đều ngoan ngoãn hiếu thuận, được nàng dạy bảo quản giáo rất tốt, không phải hạng ăn chơi lêu lổng đạo đức suy đồi giống lũ công tử ca các nhà khác.

Nghĩ đến đây Lệ Nhiễm Sương rốt cuộc cũng làm ra quyết định, nàng tin rằng chỉ cần mình chân thành tận tụy thì gia tộc nhất định sẽ thấu hiểu. Nàng không phản bội họ, thậm chí không màng hy sinh chính mình để bảo hộ cho họ.

Hít sâu một hơi, Lệ Nhiễm Sương trấn tĩnh, ánh mắt kiên định từ từ đáp xuống trước đại môn phủ đệ Vu gia, nơi cổng đá chạm khắc rồng phượng uy nghiêm, cờ tộc phấp phới dưới nắng vàng.

Thủ vệ gác cổng mặc giáp bạc lấp lánh cùng các tộc nhân chi thứ và người hầu đang ra vào vừa thấy bóng nàng liền kính cẩn cúi chào, giọng vang đồng thanh.

“Cung nghênh gia chủ phu nhân hồi phủ!”

Thái độ họ cung kính thân thiện, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, vị đại phu nhân này xưa nay quán xuyến việc trong phủ vô cùng chỉnh chu, đối với những kẻ thân phận thấp như họ cũng chưa từng bạc đãi, bởi vậy nàng rất được lòng mọi người.

Lệ Nhiễm Sương vẫn giữ vẻ điềm đạm, đôi môi mọng khẽ nở nụ cười nhạt gật đầu đáp lễ, bước chân nhẹ nhàng nhưng gấp gáp tiến vào trong. Nàng lướt qua sân trước, nơi hoa viên rực rỡ, hồ sen tỏa hương, các đệ tử chi thứ đang chia thành từng tốp tu luyện hoặc trò chuyện uống trà.

Nhìn thấy nàng, bọn họ đều lập tức đứng lên chắp tay hành lễ một cách cung kính. Dù lòng rối như tơ vò, nàng vẫn giữ phong thái uy nghiêm không để lộ chút hoảng loạn, trong lòng thầm nhủ.

“Vu gia… ta phải bảo vệ các ngươi, bằng mọi giá.”

Khi Lệ Nhiễm Sương đi qua hành lang lát đá xanh, tiến vào hậu viện rợp bóng trúc, bỗng một bóng hình nhỏ nhắn mảnh mai không biết từ đâu bất ngờ lao ra ôm chầm lấy nàng, sức mạnh trẻ trung khiến nàng khẽ lùi nửa bước.

Mỹ phụ nhân không hề giật mình, chỉ cảm nhận hơi ấm quen thuộc, đôi tay dịu dàng ôm lấy thân hình thanh mảnh đang dụi vào ngực mình.

Đó là một tiểu cô nương chừng mười bốn xuân xanh, dáng người nhỏ nhắn như liễu, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, đôi mắt long lanh tựa sao, có bảy phần giống Lệ Nhiễm Sương. Mái tóc đen óng búi thành hai lọn bánh bao xinh xắn, điểm thêm trâm ngọc lấp lánh. Bộ ngực phát triển vượt tuổi, nhô cao dưới áo lụa hồng toát lên nét thiếu nữ vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

“Mẫu thân, người về rồi! Tuyền Nhi nhớ người muốn chết.”

Tiểu cô nương ngẩng đầu, giọng nũng nịu, má hồng phơn phớt, đôi môi nhỏ chúm chím dụi vào ngực Lệ Nhiễm Sương như chú mèo con làm nũng.

Lệ Nhiễm Sương khuôn mặt dịu lại, ánh mắt ngập tràn hiền từ, thiếu nữ này tên Vu Thanh Tuyền, đứa con út của nàng và gia chủ Vu gia, bàn tay nàng vuốt nhẹ mái tóc con gái, khẽ cười.

“Tuyền Nhi ngoan, mẫu thân mới đi vài ngày, sao đã nhớ đến thế? Khi ta vắng mặt con có chăm chỉ tu luyện hay không?”

Thanh Tuyền chu môi, mắt lấp lánh tinh nghịch.

“Ân, mẫu thân xem này, con sắp đột phá hóa Thần cảnh rồi.” Thiếu nữ nét mặt đầy khoe khoang tỏa ra khí tức Nguyên Anh đỉnh phong của mình.

“Ừm, giỏi lắm, tư chất của con rất tốt, sau này thành tựu nhất định sẽ vượt qua cha và các anh con.”

Lệ Nhiễm Sương nét mặt đầy hài lòng xoa lên búi tóc Thanh Tuyền, tiểu cô nương được khen càng thêm vui vẻ tận hưởng. Đây cũng là lời khen thật lòng chứ không hề qua loa, mười bốn tuổi đã sắp đột phá hóa Thần cảnh, thiên phú bậc này trong các thế gia tiên môn cũng thuộc vào hàng thiên kiêu được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng rồi.

“Mẫu thân, Tuyền Nhi chăm chỉ như vậy có phải nên được thưởng hay không? Con muốn ra ngoài chơi, nhưng cha với hai ca ca lại không cho phép, mẹ có thể xin giúp con được không? Tuyền Nhi ở trong phủ cả ngày chán muốn chết rồi.”

Thanh Tuyền giọng đầy nũng nịu mè nheo, bàn tay càng ra sức ôm chặt hơn, má ép vào ngực mẹ.

Lệ Nhiễm Sương vốn rất cưng chiều cô công chúa nhỏ này, nhưng nàng chợt nhớ tới hành vi của đám thiếu gia công tử các gia tộc kia đối với những cô gái bắt về từ thôn Hoang Lĩnh.

Chúng cũng chỉ trạc tuổi Thanh Tuyền, nhưng lại quen thói được thế lực chống lưng ngang tàng hống hách không xem ai ra gì, lại còn ngang nhiên giở trò đồi bại đem nữ nhân ra làm đồ chơi.

Lũ công tử đó e là không lâu nữa sẽ bị Chu Cương Liệt xử chết không thể nào thoát được. Cũng may Vu gia xưa nay giáo dục con cháu rất tốt, lại không cho giao du với đám bại hoại kia, bằng không e là lần này cũng khó tránh khỏi liên lụy rồi.

Nét mặt nàng thoáng nghiêm lại vịn vai cô con gái nhỏ từ tốn khuyên nhủ.

“Tuyền Nhi, hiện giờ chưa phải lúc, bên ngoài vẫn còn rất loạn không thích hợp để đi chơi. Ngoan, nghe lời phụ thân và các anh của con nhé, đợi một thời gian nữa mẹ sẽ dẫn con đến bất cứ chỗ nào con thích được chứ?”

Tiểu cô nương ánh mắt hơi cụp xuống vì thất vọng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần gật đầu dạ vâng. Tính cách nàng xưa nay vẫn rất ngoan ngoãn biết vâng lời không hề bướng bỉnh.

Lệ Nhiễm Sương rất hài lòng với cô con gái hiểu chuyện này, nhưng ánh mắt bất chợt thoáng lo âu khi nhớ đến đại sự. Nàng khẽ đẩy Thanh Tuyền ra, vuốt má con gái, giọng dịu dàng nhưng nghiêm túc.

“Tuyền Nhi, mẫu thân rất muốn hàn huyên với con tiếp. Nhưng hôm nay mẹ còn có việc quan trọng, con ngoan, đi tìm các tỷ muội khác chơi đi, tối nay mẫu thân sẽ cùng con ngủ, lại kể chuyện cho con nghe, được không?”

“Ân, mẫu thân đừng quên lời hứa nha. Tuyền Nhi chờ người.” Tiểu cô nương dễ bảo lập tức gật đầu như trống bỏi cười toe toét sau đó quay đầu chạy đi.

“Nhớ lời ta dặn, không được phép ra khỏi phủ biết chưa?”

Lệ Nhiễm Sương cẩn thận dặn dò với theo, khi thấy bóng áo hồng khuất sau tường vây nàng mới âm thầm thu lại ánh mắt, mỹ phụ nhân thở dài, lòng đau như cắt.

“Tuyền Nhi, ta phải cứu lấy Vu gia, nhất định không để các con phải chịu liên lụy.”

Nàng vội bước qua hậu đình, đẩy cửa vào tiểu viện thanh tịnh, nơi hương trầm thoảng bay, cây tùng cổ thụ che bóng. Trong thư phòng, trên bàn sách gỗ mun khắc hoa văn có một nam nhân trung niên đang ngồi trầm tư.

Thân thể cường kiện, áo bào xanh thẫm, ria mép dài đen nhánh, khuôn mặt nghiêm nghị chính trực toát lên khí thế gia chủ uy quyền. Vu Thản Chi, phu quân của Lệ Nhiễm Sương, đang xem xét một cuộn ngọc giản, ánh mắt sắc bén.

Nghe tiếng cửa mở hắn ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt thân thuộc của nương tử, đôi mắt nghiêm nghị lập tức hóa dịu dàng. Hắn đứng dậy, nở nụ cười yêu thương bước tới đón nàng, nhưng lại chợt nhíu mày, giọng đầy thắc mắc.

“Phu nhân, nàng về rồi. Sao lại sớm thế? Theo tính toán của ta, các nàng tiến đánh Tuyết Liên Cung cũng là trong một hai ngày này mà. Không lẽ… đã xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hay sao?”

Lệ Nhiễm Sương không còn thời gian hàn huyên, ánh mắt lo âu thể hiện rõ, nàng vội bước tới nắm tay Vu Thản Chi, giọng gấp gáp gần như cầu khẩn.

“Phu quân, xảy ra đại sự rồi! Có chuyện cực kỳ nghiêm trọng thiếp cần lập tức thương nghị với lão tổ. Chúng ta phải đi gặp ngài ngay, nhanh lên, nếu chậm trễ e là Vu gia sẽ không còn cứu kịp nữa.”

Nàng siết chặt tay hắn, tim đập thình thịch, hình ảnh nụ cười tàn nhẫn của Chu Cương Liệt lại hiện lên, như tử thần đang đếm ngược thời gian của Vu gia.

Vu Thản Chi sững người, ánh mắt nghiêm lại, cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng của thê tử. Sống bên nhau đã ngót nghét mấy trăm năm hắn vừa nhìn thái độ liền biết chuyện mà nàng gặp hệ trọng tới chừng nào.

Là một gia chủ đứng đầu thế lực tiên giai, Vu Thản Chi tất nhiên phải có đủ bản lĩnh, gặp nguy tâm cũng không loạn, hắn gật đầu, không hỏi thêm, giọng trầm ổn.

“Được, phu nhân, nàng đừng hoảng. Ta sẽ đưa nàng đến gặp lão tổ ngay. Dù là chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Hắn kéo Lệ Nhiễm Sương rời thư phòng, bước chân vững chãi nhưng lòng cũng bắt đầu dâng lên từng luồng dự cảm bất an.

Sâu trong hậu viện đại phủ Vu gia, một lối đá uốn lượn dẫn xuống mật thất ẩn dưới lòng đất, nơi tiên khí mờ mịt quấn quanh. Đây là chốn bế quan của vị đứng đầu Vu gia, lão tổ Vu Thừa Kiêu, người tọa trấn gia tộc suốt mấy trăm năm.

Mật thất xây bằng huyền thạch đen bóng, khắc phù văn cổ, không gian lạnh lẽo ngột ngạt, chỉ có vài ngọn linh hỏa xanh lập lòe trên vách soi sáng năm bóng người đang đối diện trong bầu không khí nặng nề tựa ngàn cân đè ép.

Trên bồ đoàn chủ vị, lão tổ Vu Thừa Kiêu ngồi bất động, thân hình gầy gò như cành khô, trường bào trắng toát rộng thùng thình phấp phới, râu tóc bạc phơ xõa dài, khuôn mặt nhăn nheo nhắm mắt như đang nhập định, tiên khí quanh thân mờ ảo tựa sương.

Đối diện ông là phu phụ Vu Thản Chi và Lệ Nhiễm Sương đứng cung kính, ánh mắt đượm nỗi lo âu. Bên cạnh còn có hai trung niên nhân diện mạo có vài phần tương tự Vu Thản Chi.

Một người là nhị đệ Vu Quang Tông, dáng người cao lớn, áo bào xám bạc, mái tóc buộc cao, lông mày rậm, khuôn mặt góc cạnh toát lên vẻ cương nghị, nhưng đôi tay bên dưới đang âm thầm nắm chặt tiết lộ nội tâm rối loạn của hắn.

Người còn lại là Vu Diệu Tổ, tam đệ, thân hình mảnh khảnh hơn, khoác áo lụa xanh lam, mắt hẹp dài, môi mỏng, thần thái sắc sảo, nhưng hiện tại mồ hôi đang lấm tấm trên trán, ánh mắt không ngừng liếc về lão tổ như chờ phán quyết.

Cả ba huynh đệ, từ gia chủ đến nhị tam thúc đều là trụ cột Vu gia, nhưng trước câu chuyện của Lệ Nhiễm Sương, họ giống như đang nghe thiên thư, tâm tình lên xuống bất ổn không thôi.

Lệ Nhiễm Sương giọng run run đang kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua ở Tuyết Liên Cung. Từ việc đại quân Sở quốc cùng phần lớn đệ tử Vô Lượng Kiếm Các mang theo khí thế nghiền ép đánh đến Phiêu Tuyết Lĩnh. Sau đó là từng màn dị biến phát sinh.

Tuyết Liên Cung thể hiện ra chiến lực cùng nội tình kinh khủng vượt xa tưởng tượng, hơn năm mươi vạn quân Sở táng thân dưới lôi kiếp, Vô Lượng Kiếm Các từ cao tầng đến đệ tử lần lượt bị diệt tuyệt không còn một mống.

Kế hoạch thỉnh tiên thuật gọi Thiên Binh trợ trận của gia chủ Tả Thương Khung thất bại, chẳng có ai tới giúp sức. Rồi tiên nhân chi chiến nổ ra, dù các nàng đã dốc toàn lực vẫn bị thần nữ của phe kia trấn áp không có chút cơ hội phản kháng.

Cuối cùng Tả Thương Khung chết trong lôi kiếp, Hạ Hầu Thành hình thần câu diệt. Nàng và Thiết Mộc Tử La bị bắt sống, đến cả tuyệt thế kiếm tiên Nhan Như Ngọc cũng bị đánh cho tan nát đạo tâm trở nên điên dại.

Lệ Nhiễm Sương kể lại với giọng điệu đầy nhấn nhá và ngưng trọng, tất nhiên nàng đã lược bỏ đi những chi tiết dâm loạn của cuộc chiến, cũng không đề cập đến một đêm thịnh yến thác loạn kia. Càng không kể tới việc mình bị Chu Cương Liệt lột sạch, ăn tới mức không chừa xương, ngoại trừ để hắn đút vào thì cái gì hai người cũng làm hết rồi.

Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để đem chuyện xấu mặt đó ra nói, vả lại nàng cũng không có can đảm kể cho phu quân và tộc nhân biết, nàng thực sự sợ họ giống như Chu Cương Liệt đã từng nói, sẽ nghi kị khinh miệt và dè bỉu nàng không còn sạch sẽ.

Khi nghe nói tới việc chủ nhân thực sự của Tuyết Liên Cung và cả dãy nũi Hoang Lĩnh mà họ đang chiếm giữ là một vị tinh chủ hạ phàm, Chính Thần có mặt trong Tiên Ban của Thiên Đình thì từ lão tổ cho tới ba người bên dưới sắc mặt đều đại biến, hết hoảng hốt, tái nhợt sau đó là lo sợ bất an dâng trào.

“Phu nhân, nàng nói mình bị bắt lại, vậy làm sao mà thoát ra trở về được? Không lẽ…” Vu Thản Chi cố nén cảm giác sợ hãi, bàn tay run run vịn lấy vai Lệ Nhiễm Sương hỏi.

“Là… là vị tinh chủ đó tha cho thiếp và Thiết Mộc tộc trưởng, cũng là ông ta đã đưa bọn thiếp vượt vạn dặn từ đất Sở về đây.”

Khi nghe nói bản lĩnh của vị kia một bước có thể băng qua núi sông trùng trùng thì cả mật thất như chìm trong tĩnh lặng chết chóc. Vu Thừa Kiêu mở mắt, đôi đồng tử đục ngầu lóe tia run rẩy, giọng khàn khàn.

“Vạn lý tiềm hành trong nháy mắt… Vị đó, e rằng thấp nhất cũng là Thái Ất Ngọc Tiên cảnh!”

Lão tổ từng sống qua thời đại Phong Thần, chứng kiến tiên nhân tung hoành phàm thế, nhưng ngay cả Kim Tiên trung kỳ như ông cũng không thể vượt vạn dặm trong chớp mắt. Sắc mặt ông tái nhợt, râu bạc rung lên, ánh mắt dao động giữa kinh hãi và tuyệt vọng.

Vu Thản Chi, Vu Quang Tông, Vu Diệu Tổ đều hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm. Thái Ất Ngọc Tiên, Tinh Chủ hạ phàm, Chính Thần Thiên Đình, chỉ cần tùy ý lấy ra một tầng thân phận trong đó cũng đủ khiến họ vạn kiếp bất phục rồi.

Bọn họ vì trốn tránh đại kiếp mà ẩn thế năm trăm năm dài đằng đẵng, đến hôm nay mới dám xuất ngoại đưa thế lực ra ánh sáng, không ngờ lại xui xẻo đá phải thiết bản chọc trúng sát tinh.

Vu Thừa Kiêu nhắm mắt thở dài, ngửa đầu oan thán, giọng cổ lão giống như gần đất xa trời không chút sinh khí.

“Ta nghe nói, hơn trăm năm trước Tây Hải suýt hủy diệt vì một trận chiến kinh thiên. Kẻ gây đại họa là một Tinh chủ, hắn gây chuyện xong lại có thể ung dung rời đi, không hề bị Thiên Đình kết tội. Chắc hẳn là vị này rồi. Ôi… Địa vị ông ta trên thiên giới e rằng không hề tầm thường. Kết thù với ông ta, xem ra trời thực sự muốn diệt Vu gia ta rồi.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 1
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 2
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 3
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 (Update Phần 36)
Thông tin truyện
Tên truyện Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không
Tình trạng Update Phần 36
Ngày cập nhật 26/10/2025 05:33 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Gái dữ
Còn mấy ngày nữa là tới kì thi học kì rồi. Mấy môn tự nhiên thì em chả xoắn... Cơ mà có môn Tiếng Anh là em ngu nhất. Cái đệch nhà nó chứ …. Em là em chỉ yêu mỗi tiếng việt thôi, hee … Thế mà chỉ vì cái lí do chết tiệt đó mà Gái đòi làm gia sư Tiếng Anh bằng được cho em. Em thì không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Ký sự dâm dục - Tác giả Nguyên Dương
Đôi bầu vú mềm mại của chị áp thẳng vào bờ ngực tôi, cái thứ cảm giác mềm mại mà căng tròn ấy khiến tôi không thể làm chủ cảm xúc của mình được. Chị liếm láp khắp cổ của tôi, còn tôi thì tranh thủ nắm bóp cặp mông gợi tình của chị. Chị đẹp quá... Chị đáp. Em cũng vậy, chị là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ với hàng xóm HJ Tâm sự bạn đọc Truyện bú cặc Truyện sex có thật
Chị hàng xóm xinh đẹp
Đi ra ngoài chỉnh lại quần áo rồi chui thẳng vào phòng Huyền, nó vừa thay quần áo xong rồi chui vào phòng tắm, quần áo vứt đầy giường, gạt sang một bên rồi leo lên giường lôi quyển tạp chí ra đọc. Mịa bọn đàn bà tắm lâu thế, nằm ngủ sử lúc nào không biết. Ủa, anh, sao anh ở đây Tắm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ với hàng xóm Phá trinh lỗ đít Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba