Nghe thiếu nữ bẩm báo, Tửu Sơn Lâu Chủ là một nam nhân mập mạp biểu lộ ngưng trọng.
Tuy rằng làm chủ ở Tửu Sơn Lâu, nhưng hắn còn một thân phận khác, chính là Bát trưởng lão của Băng Nguyên Cung.
Người khác không hiểu sự lợi hại của Băng Phách Tửu, nhưng Bát trưởng lão lại vô cùng rõ ràng.
Từ trước đến nay, nhân vật có thể một hơi uống cạn cả vò năm lít Băng Phách Tửu chỉ có mỗi Cung Chủ mà thôi.
Phải biết rằng, Cung Chủ chính là cường giả Bất Hủ Thần.
Ngoài Cung Chủ ra, dù Đại trưởng lão là Siêu Thần tối đỉnh cũng vô pháp làm được.
Thế nên khả năng rất cao, vị khách nhân kia là một Bất Hủ Thần.
Bất Hủ Thần muốn vượt qua Tuyệt Băng Phong vốn không phải việc gì quá khó, chỉ gây nên chút động tĩnh khi tiêu diệt đám Tạp Trùng bu lại mà thôi.
Nhưng vị Bất Hủ Thần này không trực tiếp vượt qua, ngược lại chạy vào trong thành, còn có tâm tình uống rượu… chẳng lẽ có âm mưu gì?
Bất Hủ giáng lâm ở bất kỳ đâu cũng là đại sự kiện, Bát trưởng lão không dám xem nhẹ chút nào.
Có đôi khi một chút hành động tưởng chừng vô ý, lại có thể dẫn phát kết quả kinh thiên động địa.
Nghĩ đến đây, Bát trưởng lão vội vàng lấy ra Truyền Âm Ngọc, bẩm báo mọi chuyện với cao tầng trong cung.
“Bảo vị khách đó chờ thêm một chút để chúng ta chuẩn bị Băng Phách Tửu.” Bát trưởng lão nói.
“Đệ tử hiểu rồi!” Thiếu nữ nghiêm nghị gật đầu.
Lạc Nam không biết chỉ vì mình thưởng thức một vò rượu lại khiến cao tầng của Băng Nguyên Cung phải đau đầu suy nghĩ.
Bất quá dù có biết thì hắn cũng chẳng bận tâm.
Nỗ lực tu luyện cả một đời chỉ để tùy tâm sở dục, không cần làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tính trước từng bước một như những năm tháng ngày xưa…
Nhìn qua cửa sổ ngắm dòng người qua lại trong thành, ý thức lại liên kết với vô số con quạ đã băng vào Tuyệt Băng Phong.
“Đám này thật sự là côn trùng sao?” Khóe miệng Lạc Nam giật giật.
Trong sơn phong liên miên và cao chót vót, băng hàn ngập trời, không gian cũng bị ngưng kết thành những bức tường băng khiến tu sĩ không thể xé không di chuyển.
Từng đám sinh vật có mặt ở khắp nơi, chiếm cứ mọi ngõ ngách trong lòng núi…
Những sinh vật này có kích thước lớn, lại đông đến rợn người, chúng nó to như những nhân loại, đều là côn trùng có cánh, toàn thân được trùm bởi lớp da cứng rắn như thiết giáp, ánh mắt đỏ ngầu, cực kỳ oai phong.
Ngay ở phần miệng là những mũi kim sắc nhọn như lưỡi kiếm, có thể cắm vào và cắn nuốt tạp chất, hấp thụ lực lượng.
Bởi vì đã hấp thụ tạp chất và Băng Lực vô số năm, những con Tạp Trùng trưởng thành đều có tu vi Thần Đạo…
Số lượng của chúng nhiều hơn bất cứ đại quân nào mà Lạc Nam từng chứng kiến.
Dù là Sinh Tử Quân của Tiểu Tiểu cũng không thể sánh bằng.
Nhìn đám Tạp Trùng này, hắn liên tưởng đến Hắc Y Nhân, là Loạn Thế Nghĩ Tộc bên cạnh Vân Duyên.
Kiến và Tạp Trùng có những điểm tương đồng…
Tưởng tượng nếu hàng tỷ Tạp Trùng này lao ra ngoài cắn phá khắp nơi, thôn phệ vạn vật đó sẽ là tai họa ngập đầu đối với tất cả thế lực.
Chỉ cần hàng trăm con Tạp Trùng trưởng thành vây lại tự bạo, đủ kéo theo một vị Siêu Thần bình thường chôn cùng.
Nhưng theo Lạc Nam thấy, số Tạp Trùng trưởng thành lên đến tận ngàn vạn…
Trừ Bất Hủ Thần ra, không một ai sống sót.
Cực Hồn Thuỷ lại tồn tại ở nơi như vậy, chẳng trách là nguyên liệu quý hiếm mà ngay cả Tiêu Tài Tộc cũng không thể thu thập.
“Trước đó ta đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của Tuyệt Băng Phong.” Lạc Nam vuốt cằm:
“Muốn dọn sạch ngọn núi này, ít nhất cũng cần ba vị Bất Hủ Thần liên thủ.”
Nếu chỉ có một vị Bất Hủ, e rằng sẽ hao sạch lực lượng trước khi diệt hết Tạp Trùng.
Đương nhiên nếu là Bất Hủ Thần cường đại như Cấm Lão thì một mình vẫn làm được.
“Kỳ quái, đám Tạp Trùng này tại sao chỉ vây quanh Tuyệt Băng Phong?” Hắn có chút hiếu kỳ lẩm bẩm:
“Với linh trí của chúng nó, bay ra ngoài gây rối vốn không hiếm lạ, sao lại chấp nhận ở yên một chỗ nhỉ?”
“Vì trong Tuyệt Băng Phong có Trùng Hậu.” Hà Mộng Tâm truyền âm nói:
“Theo thiếp được biết, Trùng Hậu ẩn mình trong lòng núi Tuyệt Băng Phong, nó là nữ hoàng của tất cả Tạp Trùng, có thể thao túng và khống chế cả quân đoàn khổng lồ này.”
“Mà Băng Nguyên Thành và Tuyệt Nhạn Cốc đã giao dịch với Trùng Hậu, để Tạp Trùng không xâm phạm bên ngoài, đổi lại hai thế lực sẽ dâng tài nguyên định kỳ cho Trùng Hậu.”
“Hóa ra là thế!” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Nàng đúng là bảo vật của ta, kiến thức thật sự phong phú.”
“Chủ công quá lời!” Bờ môi Hà Mộng Tâm cong lên.
“Phu quân, hay chúng ta nghĩ cách bắt Trùng Hậu cho Tú Quyên?” Thần Huyền Huân hứng thú đề nghị:
“Nếu thu phục được Trùng Hậu, Bá Việt Tông sẽ có Trùng Quân khủng bố.”
“Đề nghị rất hấp dẫn, nhưng lại khó…” Lạc Nam nói:
“Tú Quyên chưa đột phá Bất Hủ Thần, khó thao túng được Trùng Hậu.”
Dù chưa từng gặp Trùng Hậu bao giờ, nhưng nó là tồn tại có thể thương lượng sòng phẳng với Băng Nguyên Cung và Tuyệt Nhạn Cốc.
Nếu Trùng Hậu không có thủ đoạn lợi hại, thử hỏi hai thế lực Bất Hủ sẽ thỏa hiệp sao?
Cứ trực tiếp bắt nó thần phục là được rồi…
Trong lúc buôn chuyện với mấy nữ, Xích Nha Hắc Ám đã dò xét khắp mọi nơi tại Tuyệt Băng Phong.
Bằng vào thủ đoạn mới thăng cấp từ Thấu Thị Vạn Lý là Thấu Thị Càn Khôn, dù Tuyệt Băng Phong rộng lớn mênh mông vẫn dễ dàng quan sát…
Nhưng khiến Lạc Nam buồn bực chính là, đừng nói là Cực Hồn Thuỷ, ngay cả một giọt nước hắn cũng chẳng tìm thấy.
Bởi vì dù là hơi nước ở Tuyệt Băng Phong cũng sẽ ngưng kết thành băng rồi.
“Xung quanh không có, chẳng lẽ ở chỗ Trùng Hậu sao?”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên…
Xích Nha Hắc Ám chưa tìm thấy Trùng Hậu, cũng chưa tìm thấy Cực Hồn Thuỷ, nên không loại trừ khả năng hai thứ này đang ở cùng một nơi.
“Xem ra ta phải tự mình vào núi!” Lạc Nam cân nhắc.
“Thưa quý khách, mời ngài theo tiểu nữ lấy Băng Phách Tửu.” Thiếu nữ như hoa như ngọc lại đến.
“Là đi lấy rượu, hay có người muốn gặp ta?” Lạc Nam cười cười.
Thiếu nữ rùng mình, sống lưng lạnh lẽo.
“Đạo hữu mắt sáng như đuốc!” Một thanh âm trong trẻo lặng lẽ truyền vào đầu hắn:
“Bổn tọa là Băng Nguyên Cung Chủ, muốn gặp đạo hữu một lần.”
“Tiểu cô nương dẫn đường đi!” Lạc Nam gật đầu.
Nơi này là địa bàn của Băng Nguyên Cung, đối phương thân là chủ nhà, hắn cũng không thất lễ.
“Mời quý khách!” Thiếu nữ khẩn trương cúi đầu.
Lạc Nam theo nàng tiến vào phía sau của tửu lâu, nhìn thấy một tiểu trận pháp đang tỏa sáng, có vẻ bí ẩn.
Nhẹ nhún vai, đặt chân bước vào.
Trận pháp lóe lên, xuất hiện trong một động phủ bằng băng.
Trong Băng Cung, một vị mỹ phụ thân mặc áo lông gấu màu trắng, bồng bềnh như mây đã sớm chờ đợi.
Mỹ phụ này da trắng hơn tuyết, sở hữu vẻ đẹp cổ điển Bắc Âu, đẹp theo kiểu dũng mãnh và hoang dã, mắt to tròn xanh thẳm, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ như son, cổ đeo sợi dây chuyền nanh thú dữ tợn.
Nàng cao khoảng trên hai mét, trong khi Lạc Nam điều chỉnh bản thân ở mức một mét chín mà thôi.
Điểm nổi bật nhất là một vò Băng Phách Tửu khá lớn treo bên hông, hương thơm nồng đậm lan tràn.
“Không thua Tam Nương là mấy!” Lạc Nam thầm nghĩ.
Xét về khí tràng, nữ nhân này có thể so sánh với Võ Tam Nương…
Hắn cảm thấy nếu hai nàng gặp nhau, chắc chắn sẽ nhịn không được mà lao vào quyền đấm cước đá.
“Chào đạo hữu, ta là Băng Nguyên Cung Chủ!” Mỹ phụ hướng Lạc Nam chìa tay ra, cất giọng thanh lạnh:
“Nguyên Ly!”
Lạc Nam hơi bất ngờ, thông thường tu sĩ sẽ chắp tay chào hỏi, nữ nhân này lại trực tiếp bắt tay, tác phong phóng khoáng cuồng dã, không câu nệ tiểu tiết.
Nếu đã như thế, hắn cũng bắt lấy tay nàng.
Cảm giác như chạm vào một khối băng Thượng Cổ, hơn nữa bàn tay to của nữ nhân rõ ràng đang dùng sức bóp chặt như muốn phá tan xương cốt của người đối diện.
RĂNG RẮC…
Thanh âm xương cốt kẽo kẹt vang lên, hắn cười cười, ung dung nói:
“Gặp qua Cung Chủ, tại hạ Lạc Nam!”
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 19 |
| Tác giả | Akay Hau |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
| Tình trạng | Update Phần 107 |
| Ngày cập nhật | 15/11/2025 08:29 (GMT+7) |