Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv55.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chạm…! » Phần 5

Chạm…! - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 5

Phần 5: Lửa Tình

Trời vừa hừng đông… những tia nắng yếu ớt đầu tiên, len lỏi qua màn mây xám đục còn vương hơi nước sau cơn bão dữ dội đêm qua. Cơn mưa lất phất vẫn chưa dứt hẳn, những giọt nước nhỏ li ti rơi xuống từ tán cây, hòa cùng tiếng gió rít nhẹ, như tiếng thở dài của đất trời sau một đêm thịnh nộ. Cả Quận chìm trong khung cảnh tiêu điều, xác xơ. Nhiều mái nhà tốc ngói, bảng hiệu gãy đổ, cột điện nghiêng ngả, nước mưa loang lổ khắp đường phố.

Trên con phố nhỏ quen thuộc, tiệm sách cũ – nơi từng là chốn yên bình nhất với mùi giấy, mùi thời gian và tiếng lật sách khẽ khàng – giờ đây cũng tan hoang. Biển hiệu gãy làm đôi, một góc tường sụp xuống, những quyển sách ướt sũng nằm rải rác trước hiên, bìa nhăn nhúm, mực lem ra như đang khóc.

Dưới tán cây già bên kia đường, cô gái ngồi lặng lẽ, đôi vai nhỏ khẽ run trong làn gió lạnh còn sót lại. Mái tóc rối vì mưa, ánh mắt cô nhìn tiệm sách đượm buồn, lặng thinh không nói. Từng giây trôi qua chậm chạp, chỉ nghe tiếng nước nhỏ tí tách xen giữa khoảng lặng tang thương.

Bên cạnh, hắn cũng ngồi im, ánh mắt sâu thẳm cùng nhìn về cùng một hướng. Không ai biết hắn đang nghĩ gì – có thể là thương hại, có thể là trăn trở, hay đơn giản là đang tìm cách làm điều gì đó. Rồi bất chợt, hắn cất giọng trầm, dứt khoát nhưng chứa đựng một niềm tin chắc nịch:

“Tiệm sách cần phải sửa chữa và cải tạo kiên cố hơn.”

Câu nói ngắn ngủi mà vang vọng trong không gian tĩnh lặng ấy. Cô gái khẽ quay sang nhìn hắn, ánh mắt ngạc nhiên rồi dần sáng lên như vừa bắt gặp một tia sáng xuyên qua mây mù. Trên khuôn mặt còn đọng giọt nước mưa, nụ cười nhẹ xuất hiện… nhỏ thôi, nhưng mang theo một niềm hy vọng, giữa đống đổ nát, sau cơn bão.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh, phá tan bầu không khí trầm mặc. Cô giật mình nhìn màn hình, thấy tên “Baba” hiện lên liền vội bắt máy.

“Alo, con gái, con có sao không đó? Bão đêm qua nghe nói khu phố bị nặng lắm!”

… giọng ông vang lên đầy lo lắng.

Cô khẽ mỉm cười, giọng nhẹ như sương mai:

“Dạ, con ổn, thưa ba. Nhà mình không sao, chỉ có tiệm sách bị hư hại chút thôi.”

“Hư chút là hư sao? Có điện chưa? Có ăn uống gì chưa?”

“Dạ chưa, ba đừng lo, có anh… à, có người giúp con nữa.” – Cô nói lấp lửng, chợt nhận ra mình suýt buột miệng, đôi má ửng hồng.

Ba cô vẫn không buông tha:

“Người giúp… người giúp là ai chứ? Ba có biết người đó không? Có đáng tin không đó?”

“Dạ… đáng tin lắm, ba cứ yên tâm.”

“Ừhm, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quên ăn sáng, nghe chưa?”

“Dạ, con biết rồi mà, ba cứ như phát thanh viên ấy.”

Hai cha con nói thêm vài câu, ông mới chịu cúp máy. Cô thở phào, ngẩng lên bắt gặp ánh nhìn của hắn, ánh nhìn như thể vừa nghe hết cuộc đối thoại.

“Ba cô sao… nghiêm thật đó.”

… hắn khẽ nói, giọng trầm nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hóm hỉnh.

Cô cười nhẹ:

“Vâng, nhưng ít ra ba tôi chưa biết anh là ai, chứ biết chắc tôi bị tra khảo cả buổi rồi.”

Sau đó, hai người ghé vào một gian hàng tiện lợi gần đó. Mùi cà phê nóng quyện với mùi bánh mì nướng thơm lừng lan khắp góc phố. Trên bàn là hai ly cà phê nghi ngút khói, một bình trà thơm, và thêm một đĩa sandwich vàng giòn. Cô vừa nhấp ngụm cà phê vừa chăm chú lắng nghe hắn nói… giọng điềm tĩnh, rành rọt, từng chi tiết một.

Hắn dùng chiếc khăn giấy, bút, vẽ sơ đồ phác họa:

“Tường phía sau nên gia cố thêm khung thép. Mái tôn thay bằng vật liệu chống thấm. Bên trong ta có thể làm lại kệ sách chống ẩm, rồi đặt thêm quạt thông gió ở góc kia… vân vân và mây mây…”

Nghe hắn nói rất lưu loát như một kiến trúc sư lành nghề, khiến cô không khỏi tròn xoe đôi mắt:

“Ủa, anh mất trí nhớ thật ư? Hay anh là kỹ sư xây dựng trá hình?”

Hắn khẽ bật nụ cười hiếm hoi, nụ cười thoáng chút tinh nghịch:

“Tôi cũng không biết, nhưng có vẻ tôi từng… làm gì đó na ná vậy.”

Khi mặt trời lên cao hơn, hai người đã thống nhất xong mọi việc. Cô đứng dậy, phủi nhẹ áo, nở nụ cười ấm áp:

“Cảm ơn anh, hôm nay giúp tôi nhiều lắm. Tôi về nhà một lát, còn anh… chắc về tiệm xem sao nhé.”

Hắn gật đầu cái rụp, ánh mắt đầy quyết tâm:

“Ừhm, cô cứ yên tâm. Sau vài hôm nữa, tiệm sách sẽ lại đứng vững như chưa từng có cơn bão nào.”

Cô bước đi, lòng nhẹ tênh, trong khi hắn quay trở lại con phố nhỏ… nơi tường vách đổ nát nhưng ánh nắng đã bắt đầu xuyên qua những kẽ gạch vỡ, chiếu lên tấm biển “Tiệm Sách Cũ – Lý Gia”, như một lời hứa thầm lặng giữa hai con người vừa bước ra từ cơn giông.

Không lâu sau, cô quay lại tiệm sách. Trên tay cô là một phong bì nhỏ màu vàng nhạt, hơi cũ nhưng được cô giữ gìn cẩn thận. Cô bước đến gần hắn, khẽ nói, giọng vừa dịu dàng vừa ngại ngùng:

“Đây là… một ít tiền tôi đã dành dụm được. Không nhiều đâu, nhưng chắc đủ để mua vật tư sửa lại tiệm.”

Hắn thoáng sững người, nhìn phong bì trong tay cô, ánh mắt đắn đo. Một lát sau, hắn khẽ thở dài, mỉm cười nhẹ rồi nhận lấy, giọng trầm thấp:

“Được rồi. Tôi sẽ dùng đúng từng đồng, để tiệm này hồi sinh.”

Cô gật đầu, trong mắt ánh lên niềm tin lặng lẽ.

Một lúc sau, hắn quay lại cùng một chiếc xe tải nhỏ chở đầy vật tư: Vài tấm tôn mới, xi măng, sơn, gỗ và mấy dụng cụ sửa chữa lỉnh kỉnh. Cả hai cùng nhau chuyển đồ xuống, hắn bê vác những thứ nặng, cô lo mấy món nhẹ hơn. Mỗi lần hắn nhìn cô lóng ngóng cố nhấc bao xi măng, hắn lại khẽ cười, còn cô thì bĩu môi:

“Cười gì chứ, tôi cũng khỏe lắm đấy!”

“Ừhm, khỏe… khỏe… cô khỏe!” – Hắn đáp, vừa nói vừa né cú đánh nhẹ của cô, nụ cười lộ rõ trên môi.

Khi chiếc xe lăn bánh rời đi, tiệm sách trở lại vẻ tĩnh lặng. Hắn không nghỉ ngơi, lập tức bắt tay vào việc. Tiếng búa gõ, tiếng cưa gỗ vang đều đều, xen lẫn tiếng chim sau cơn mưa, nghe như một bản nhạc lạc quan trong buổi sớm.

Cô chạy ra chợ gần đó, mua vài thứ thực phẩm tươi, rồi về nhà nhỏ phía sau tiệm. Trong căn bếp đơn sơ, cô mặc chiếc tạp dề, cô tay chân bận rộn nấu nướng, dáng vẻ không khác gì, một đầu bếp thượng hạng có tay nghề đẳng cấp được tuyển từ Canada mới về: Mùi hành phi, mùi nước lèo thơm bay ra hòa lẫn trong không khí ấm áp. Thi thoảng, cô ngó qua khung cửa nhỏ nhìn ra phía trước… nơi hắn đang nghiêm túc, miệt mài làm việc.

Dưới ánh nắng dịu vàng, hắn cúi người trộn xi măng, lau mồ hôi trên trán, chiếc áo phông sẫm màu đã ướt đẫm, dính chặt vào thân người rắn rỏi. Mái tóc nâu hạt dẻ lòa xòa, vài giọt mồ hôi lăn dài xuống cổ, ánh sáng phản chiếu khiến hắn càng thêm nổi bật… đẹp trai đến mức cô phải lén nuốt nước bọt.

Cô đứng đó, tay vẫn cầm đôi đũa, bỗng thấy tim mình đập loạn. Không hiểu sao, nhìn cảnh ấy và nụ hôn đó, cô lại thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc kỳ lạ… vừa thân thương, vừa xao xuyến. Một cảm giác mà cô chưa bao giờ dám gọi tên.

Cô khẽ mỉm cười, tự nói thầm:

“Chắc là trong lòng mình… có hắn từ lâu rồi.”

Ngoài kia, hắn vẫn say sưa với công việc, hoàn toàn không hay biết rằng có một ánh nhìn dịu dàng, ấm áp yêu thương, đang dõi theo từng nhịp chuyển động của mình.

Một tuần trôi qua nhanh như gió. Cơn bão dữ hôm nào dường như chỉ còn là ký ức xa xăm, nhường chỗ cho một cửa tiệm sách nhỏ xinh xắn, vững chãi và đầy sức sống vừa được hồi sinh. Bức tường cũ nay khoác lên màu sơn mới, khung cửa gỗ được đánh bóng lại, tấm biển hiệu “Tiệm Sách Lý Gia” lấp lánh dưới nắng sớm, như một nụ cười của niềm hy vọng vừa được thắp lên.

Trước cửa tiệm, cô gái quỳ xuống, đôi tay nhỏ nhắn cẩn thận vun đất, trồng lại từng khóm hoa cúc trắng và dãy hoa oải hương mà gió bão đã cuốn đi. Mùi đất mới, mùi hoa thơm thoang thoảng trong không khí, hòa quyện cùng tiếng chim hót đầu ngày. Mỗi khi ngẩng lên, cô lại liếc nhìn vào trong… nơi hắn đang loay hoay sửa lại bóng đèn trần, đôi tay khéo léo, dáng người cao lớn điển trai nổi bật dưới ánh sáng nhẹ.

Hắn đứng trên chiếc ghế gỗ, miệng lẩm bẩm gì đó, đôi khi cau mày vì sợi dây điện cứng đầu không chịu ngoan ngoãn. Cô nhìn cảnh ấy, không nhịn được bật cười khẽ:

“Anh coi chừng té đó…”

Hắn ngoái đầu lại, cười nửa miệng:

“Té thì có cô đỡ…”

Cô đỏ mặt, rồi lại cúi xuống chăm chút cho luống hoa, giả vờ bận rộn.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên vai cô, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy lòng mình thật yên bình.

Cô khẽ mỉm cười, đôi tay vẫn lấm bùn, mắt hướng về tiệm sách vừa hoàn thiện, thì thầm như nói với chính mình:

“Giờ mình có hai người đàn ông quan trọng nhất đời rồi… một là ba, và một là… hắn.”

Gió nhẹ thổi qua, làm rung khẽ tấm biển “Lý Gia”, như đáp lại lời cô. Còn bên trong, hắn vừa lắp xong bóng đèn, ánh sáng vàng dịu lan tỏa khắp căn phòng, hắn nhìn, vệt ánh sáng, soi lên gương mặt rạng rỡ của một cô gái đang ngồi giữa khóm hoa nhỏ trước hiên nhà… hình ảnh giản dị mà đẹp đến nao lòng, như kết tinh của bình yên sau bao giông bão.

Đêm vùng ngoại ô Quận tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống mặt đường ướt sương. Một chiếc Ford bán tải màu xám đen lặng lẽ lăn bánh, bánh xe nghiến lên mặt nhựa nghe rào rạo như tiếng thì thầm giữa bóng đêm. Trong xe, một lão đàn ông to lớn, khoác áo đen, đội nón che gần hết khuôn mặt. Ánh mắt lão sắc như dao, đảo liên tục qua khung cửa kính của từng ngôi nhà, như đang săn tìm thứ gì đó… hay một ai đó.

Chiếc xe chậm lại khi đi ngang một tiệm sách nhỏ nằm nép mình nơi góc phố. Biển hiệu cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt ra nhạt nhòa. Qua lớp kính mờ, lão thấy một cô gái trẻ, dáng người mảnh khảnh, đang chăm chú lau từng kệ sách. Mái tóc cô khẽ rung trong ánh đèn, tạo nên một khung cảnh yên bình.

Lão cau mày, ánh nhìn sâu hun hút, như cố tìm điều gì đó ẩn sau vẻ bình yên ấy. Nhưng rồi chỉ trong chốc lát, chiếc xe lại chậm rãi lướt đi, hòa vào màn đêm.

Cùng lúc đó, hắn cũng vừa về tới cửa tiệm. Tay cầm vài túi đồ ăn nhẹ mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó, hắn ngẩng lên thoáng thấy chiếc Ford xám đen vừa lướt qua. Đôi mày hắn hơi nhíu lại, song chỉ trong giây lát… hắn lắc đầu, cho rằng chỉ là một chiếc xe bình thường trong đêm. Hắn không hề biết, cái nhìn vừa rồi của lão già trong xe sẽ mở đầu cho một chuỗi biến cố khó lường…

Bước vào cửa tiệm, hắn đặt túi đồ ăn lên bàn:

“Cô ăn trước đi, tôi đi tắm cho tỉnh táo một chút.”

Cô gái vừa cắm cúi sắp bát đũa, vừa lẩm bẩm:

“Lúc nào cũng vậy, tắm đúng lúc mình đói.”

Chưa kịp ngồi xuống, đèn vụt tắt. Cả căn tiệm chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ ảo len qua khung cửa kính, rải lên sàn nhà một màu bạc lạnh.

“Ui trời, đúng lúc ghê luôn!”

… cô thở dài, rồi lò dò đi tìm hộp nến.

Vì không thấy đường, cô vô tình đạp trúng cuộn băng keo để dưới sàn, cô loạng choạng rồi ngã xuống, tay vung loạn xạ tìm điểm bám. Cũng vừa khi đó, hắn từ phòng tắm bước ra, tóc còn ướt nước, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm.

Cảnh tượng diễn ra nhanh như chớp: Cô ngã, tay cô vớ phải… chiếc khăn duy nhất ấy. Cả hai khựng lại – một giây, hai giây… rồi cùng lúc nhận ra tình huống “ngàn cân treo sợi tóc”.

Cô gái mặt đỏ như cà chua…

Hắn cũng lúng túng chẳng kém…

Chỉ biết cười gượng trấn an:

“Không sao… đỡ kịp… chiếc khăn… à à… uhm tôi có chút hơi lạnh”

Sau câu nói ấy, cả hai im lặng một thoáng. Tiếng mưa lách tách bên ngoài, ánh trăng lấp lóa chiếu qua, khiến khung cảnh vừa buồn cười, vừa ngượng ngập đến khó tả.

Rồi… hắn nhẹ nhàng nắm vai cô, kéo cô lại gần…

Trong khoảnh khắc đó, hắn vẫn chưa buông cô ra. Ánh mắt hai người giao nhau – vừa bối rối, vừa chất chứa điều gì đó thật sâu. Tiếng tim đập của cả hai như hòa cùng nhịp, lẫn vào tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên.

Không ai nói gì, chỉ có ánh nhìn nồng nàn dần kéo họ lại gần hơn. Rồi bất chợt, hắn khẽ cúi xuống… một nụ hôn nhẹ chạm lên môi cô, thật dịu dàng, thật ấm áp. Cô hơi khựng lại, trong lòng như có hàng ngàn dòng cảm xúc đang trào dâng: Ngỡ ngàng, rung động, xen lẫn niềm phấn khích kỳ lạ.

Nụ hôn ấy kéo dài trong im lặng, rồi trở nên sâu hơn, cô khẽ nhắm mắt, để mặc cho cảm xúc dẫn lối. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại ánh trăng mờ.

Giây phút đó, họ không còn muốn nói gì thêm – chỉ đơn giản là ôm nhau thật chặt.

Nụ hôn của họ như bùng nổ sau những ngày kìm nén. Ban đầu chỉ là cái chạm môi ngượng ngùng, nhưng rồi dần dần, cảm xúc trào dâng cuốn họ vào vòng xoáy không thể thoát. Hơi thở hòa quyện, nhịp tim hòa làm một. Mỗi lần môi họ chạm nhau, không chỉ là nụ hôn, mà như cả thế giới quanh họ đều biến mất, chỉ còn lại hơi ấm, nhịp đập và khát khao.

Nụ hôn ấy thật dồn dập, thật mãnh liệt, không lời nào đủ để diễn tả… như một bản nhạc được chơi bằng cảm xúc thuần khiết, vừa cháy bỏng vừa dịu dàng, vừa như muốn chiếm lấy, vừa như muốn giữ lại mãi giây phút ấy như sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ chỉ còn là mộng.

Không gian lặng im, chỉ còn tiếng mưa rơi khe khẽ ngoài hiên như bản nhạc nền cho cảm xúc đang dâng trào. Cô và hắn chìm vào nụ hôn say đắm, mọi khoảng cách dường như tan biến. Hắn khẽ siết chặt cô trong vòng tay, như muốn giữ lấy giây phút này mãi mãi.

Cả hai đánh rơi ý niệm về thời gian, chỉ còn lại hơi thở hòa quyện. Ánh trăng lấp lánh len qua khung cửa, phủ lên họ một lớp sáng mờ dịu, khiến khung cảnh vừa ấm áp, vừa choáng ngợp bởi tình yêu mãnh liệt.

Cô khẽ nhắm mắt, để mặc tâm hồn trôi theo cảm xúc, trong vòng tay hắn, cô không còn thấy sợ hãi hay do dự nữa, chỉ còn lại niềm tin, sự gần gũi và một thứ tình cảm sâu đến tận cùng.

Hắn ôm chặt lấy cô, càng ép dần cô tựa sát vào vách tường, tim cô đập dồn dập. Rồi…”kịch” chiếc cúc áo cô khẽ bật ra, “kịch… kịch… kịch” một chiếc, hai chiếc, ba chiếc cho đến chiếc cuối cùng, thì âm thanh đó mới dừng hẳn, chiếc váy khẽ khàng rơi nhẹ xuống, hé lộ ra bờ vai gầy thon thả, trái tim trong lồng ngực cô đập nhanh, mạnh đến mức cô cảm nhận rõ từng nhịp thình thịch vang trong lồng ngực…”tách” khóa áo ngực cũng được mở ra sau đó. Phơi bày trước mắt là một bờ ngực, không to không nhỏ nhưng vừa đủ, căng tròn, trắng trẻo mịn màng, tràn đầy sức sống, núm vú hồng nhuận nhỏ như hạt đậu, phảng phất mùi thơm thanh khiết, ngọt nhẹ như mùi sữa tươi mới, xen lẫn hương nắng và chút thoang thoảng của hoa dại đầu mùa. Nó không nồng, không gắt, chỉ vương lại trong tâm trí như một ký ức dịu dàng… vừa ấm áp, vừa khó quên.

Rời môi, hắn hôn nhẹ lên vành tai cô bằng chiếc lưỡi điêu luyện, hắn hôn dài xuống chiếc cổ mảnh khảnh, nụ hôn ướt át của hắn dừng lại trên bầu ngực căng tròn mịn màng, đầu vú cô bị đầu lưỡi của hắn kích thích liên tục. Toàn thân cô căng cứng, cơ thể cô hơi co giật, bên trong sâu thẳm nơi âm đạo, là một niềm hưng phấn dữ dội, một dòng dịch nhầy nhỏ nhoi vẫn len lỏi giữa những khoái cảm không tên ấy.

Bất chợt, hắn khẽ luồn tay vô quần lót cô, vuốt ve lên đám lông đen tuyền rậm rạp, mềm mại mà xoăn tít, những ngón tay dài mơn trớn nhẹ nhàng, kích thích lên đầu âm vật đang nhô ra. Ngón tay hắn dường như có ma lực, như có một luồng khí ấm lan tỏa tức thì, cảm giác ấy không đau, không lạnh, mà như có dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng, khiến từng tế bào tỉnh giấc. Cảm giác ấy, kéo dài trong khoảnh khắc… như thể có hàng ngàn tia sáng nhỏ len lỏi qua từng mạch máu, cuốn đi mệt mỏi, buồn phiền, chỉ còn lại là khoái cảm lẫn chút đam mê huyền ảo.

Ánh mắt cô dao động…

Cô hít sâu một hơi dài, toàn thân căng như dây đàn, hạ quyết tâm, rồi đặt tay xuống hạ bộ hắn, tay cô nắm lấy dương vật nãy giờ đang cương cứng. Ngay lập tức, sức nóng nhẹ từ dương vật to và dài ấy, lan qua lòng bàn tay cô, cảm giác vừa ấm áp vừa râm ran, như có những luồng điện lướt nhẹ, khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp, toàn thân vừa căng thẳng vừa kích thích. Cô khẽ siết tay quanh dương vật, khẽ sục nhẹ, bề mặt gân guốc cọ nhẹ vào da, tạo ra cảm giác thích thú pha chút ham muốn.

Nơi âm hộ cô, chỗ nào cũng… có dấu răng của hắn… à nhầm… có dấu ngón tay của hắn, từ âm đạo cô, chất nhầy rỉ ra ngoài một nhiều, thấm ướt cả tay hắn… dù thế… nhưng hắn vẫn không đưa ngón tay vào sâu bên trong âm đạo, chỉ kích thích bên ngoài, hắn muốn giữ lại một cái gì đó quan trọng cho “em trai hắn”. Hắn càng kích thích, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn, âm đạo bị kích thích, cô bỗng dâng lên một niềm sảng khoái kỳ lạ, vừa ầm ầm vừa dễ chịu, như thể từng sợi thần kinh nhỏ trong cơ thể cô đều được đánh thức. Mắt cô nhắm lại, môi khẽ mím, hít thở dồn dập, đầu óc vừa hồi hộp vừa mê mẩn, không thể rời tay khỏi cái dương vật ấy.

Hắn cúi xuống, tay hắn định cởi chiếc quần lót màu da, nhỏ xíu còn lại trên người cô… nhưng khoảnh khắc ấy như đã đánh thức một điều gì đó trong cô. Cô bừng tỉnh, ánh mắt sáng lên một sự nhận thức rõ ràng, vội vàng đưa tay ngăn lại.

“Thật sự… Em… em chưa sẵn sàng,”

… giọng cô nhẹ nhưng chắc, mặt đầy vẻ xin lỗi, như muốn bày tỏ cả sự e dè lẫn tôn trọng.

Hắn nhìn cô, đôi mắt tràn đầy yêu chiều, ánh nhìn dịu dàng nhưng sâu thẳm, khiến cô cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối. Không nói nhiều, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, một cử chỉ vừa ấm áp vừa bảo vệ. Rồi hắn ôm cô vào lòng, áp chặt nhưng nhẹ nhàng, như muốn truyền hết sự bình yên của hắn cho cô…

“Không sao đâu…”

Giọng hắn thì thầm, êm như dòng nước mát, cuốn trôi mọi căng thẳng và lo lắng trong cô.

Trong vòng tay ấy, cô cảm nhận được sự chậm rãi, sự tôn trọng, và một tình cảm chân thành không lời. Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, dường như đều nói rằng cô được trân trọng, và mọi thứ sẽ chậm lại theo nhịp cô, không vội vàng, không áp lực…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv55.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Chạm…!
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Làm tình nơi công cộng, Sex public, Truyện sex lén lút, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 5
Ngày cập nhật 12/11/2025 11:43 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba