– “Con đĩ vừa rồi tuy ngon nhưng có điều chưa phải con ngon nhất trong khách sạn này. Địt mẹ, nằm chờ em nó tý rồi địt phát nữa, chứ cả buổi đứng ngắm mấy con thư ký của lão Danh đau hết cả buồi.”
Nằm thêm 15 phút mà chưa thấy nhân viên lên phòng, lão xuống giường, mặc độc mỗi cái quần đùi, thò cổ ra cửa ngóng. Cũng đúng lúc đấy có một bóng lưng vụt qua rồi chui vào trong thang máy, dáng dấp khá quen, hắn định gọi thì…
– Này… thèm quá nên đứng ra đây ngóng em đấy à. Mà ăn mặc kiểu gì đây, sao để buồi dái lủng lẳng thế này, eo ôi kìa, nhìn phát khiếp.
Đạo quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một ả đàn bà mặc chiếc áo hai dây qua mông, bên ngoài khoác thêm chiếc áo phao, ngoài ra không mặc thêm gì khác kể cả quần lẫn nịt vú. Da thịt ngồn ngộn kèm hai núm vú màu nâu cứ thập thò làm Đạo ta suýt thì phun máu mũi. Ả chính là gái massage đẹp nhất ở đây, cũng là người Đạo đã book và đang chờ, hắn nuốt nước bọt rồi hất hàm hỏi.
– Vác lồn đi đâu mà anh gọi nửa tiếng đéo thấy, địt mẹ, buồi dái cửng phát đau, mới vừa xìu xuống xong. Tý nữa phạt bú buồi 15 phút, lúc đấy thì hết eo ôi.
– Đi làm ở phòng của khách chứ đi đâu, khứa vừa nãy gọi lên đấy, mà lạ lắm nhé, mở cửa cho em vào, em kể…
Tinh… cửa thang máy từ từ mở ra, nhận ra trong đó là mấy người mặc cảnh phục màu xanh, Đạo nhanh chân, đạp em nhân viên ra rồi đóng sầm cửa lại.
– May quá, tý nữa thì bị kiểm tra hành chính với con đĩ ấy thì toi, ăn cái biên bản về xã thì nhục.
Dù tự nói với lòng như thế nhưng hắn vẫn có cảm giác vì không nghe hết câu chuyện của ả nhân viên mà hắn đã bỏ qua một điều quan trọng. Nhưng biết sao giờ, tránh xa rắc rối mới là cần thiết, có gì đợi vài hôm nữa hỏi ả sau.
Không quá lâu sau, một phòng khác.
– Ruỳnh… ruỳnh… mở cửa, ai trong đó mau chấp hành để chúng tôi kiểm tra hành chính.
Tiếng đập cửa ầm ầm làm Phúc chợt tỉnh, anh ngồi dậy, đầu óc mơ màng chẳng biết mình ở đâu. Phúc nhìn quanh, rồi khi nhìn ra thân thể đắp chăn nằm trong góc là Chi thì anh mới biết những hương diễm vừa xong chẳng phải giấc mơ.
Nhưng tiếng giục giã bên ngoài chẳng cho anh suy nghĩ mà phải khoác vội chiếc áo bước ra đó ngay. Anh mở cửa nhưng vẫn để khóa xích, khi thấy mấy người mặc đồng phục áo xanh thì anh hỏi.
– Chào các đồng chí, vì sao các đồng chí lại gõ cửa phòng tôi lúc này.
– Chào anh, chúng tôi là đoàn kiểm tra hành chính của phường (…) đề anh nghị hợp tác mở cửa để chúng tôi vào kiểm tra.
– Khoan đã, các anh có nhận được tố cáo đích danh hay có lệnh khám hay không. Còn nếu đây chỉ là kiểm tra bất chợt thì chúng tôi sẽ chỉ xuất trình giấy tờ mà không mở cửa. Đây là không gian riêng của tôi và bạn gái, tôi rất không muốn bị các anh làm phiền.
Lúc này một người có vẻ là quản lý khách sạn cầm theo quyển sổ rất dày chìa ra trước mặt người công an. Người này nhìn qua thấy Phúc đã làm thủ tục đầy đủ trước khi nhận phòng thì hỏi thêm.
– Vậy anh vui lòng cho tôi xem CCCD được chứ, chúng tôi cùng chỉ muốn xác minh lại mà thôi, chứ không muốn phiền nhiễu hoặc làm ai khó xử.
Phúc vẫn để nguyên sợi xích vắt ngang rồi trở vào trong lấy giấy tờ của mình và đưa cho họ qua khe, không quên kèm theo danh thiếp của mình.
– Chúng tôi tổ chức tất niên cuối năm ở nhà hàng cách đây không xa, cả tôi và bạn gái đều hơi quá chén, lái xe không tiện nên mới thuê phòng ngủ lại. Trên danh thiếp cũng có chức danh và nơi công tác của tôi. Như vậy đã đủ để chứng minh việc chúng tôi không vi phạm quy định rồi chứ, còn nếu vẫn chưa đủ, tôi có thể gọi trực tiếp sếp trên thành phố của các anh, anh ấy vừa nãy cũng cùng tôi uống rượu…
Một người trong tổ kiểm tra sau khi nhìn thấy danh thiếp có logo của PBK bóng loáng thì lập tức hội ý với đồng nghiệp bên cạnh sau đó hỏi Phúc.
– PBK group của ông Phạm Hồng Danh đúng không, anh là Phạm Hồng Phúc vậy anh là gì của ông ấy.
– Vâng, tôi là con trai của ông ấy, chuyện này chắc không cần phiền đến bố tôi đúng không.
– Chắc chắn rồi, chỉ là kiểm tra thông thường những ngày cận tết thôi, hơn nữa giấy tờ của anh rất đầy đủ, chúng tôi sẽ để anh và bạn gái mình nghỉ ngơi, không làm phiền anh chị nữa, xin chào.
Nói rồi tất cả họ quay đi, cũng đúng lúc này anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đổ nên trở lại nghe máy.
– Dạ alo, con nghe ạ…
Màn hình hiển thị chữ “Bố” khiến thái độ của Phúc cũng từ tốn hơn.
– Anh đang ở đâu, cô bé Chi có ở cạnh anh hay không vậy.
– Dạ… con… chúng con đang ở…
– Đang ở đâu, sao lại ấp úng thế.
– Dạ, chúng con đang ở trong… khách sạn ạ.
– Sáng mai lập tức đến gặp tôi… tút… tút.
– Dạ, con biết rồi ạ.
Không nhìn trực tiếp nhưng Phúc vẫn dễ dàng nhận thấy cơn giận ngút trời trong lời nói của ông. Anh không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn thầm lo lắng trong lòng. Anh ngồi phịch xuống chiếc sofa dài sát góc tường, ngửa cổ lên trần, cố nhớ lại những gì đã diễn ra ở nơi đây. Tuy nhiên những gì còn sót lại trong đầu anh chỉ là một giấc mơ kích tình say đắm, với những hình ảnh lơ mơ không rõ ràng.
Nhưng Chi vẫn còn lõa lồ nằm trên giường, vậy thì những hương diễm kia chắc không chỉ là mộng mị. Anh không phải là người hay đổ thừa cho hoàn cảnh hoặc chối bỏ trách nhiệm, chỉ có điều anh sợ tình yêu của Chi với anh chưa đủ lớn để cô có thể chấp nhận chuyện này. Vậy nên mối lo của anh bây giờ là chứng minh cho nàng thấy tình yêu của mình đủ lớn, và bù đắp cho sự cướp đoạt vội vã của anh hôm nay.
Nghĩ vậy anh liền trở lại giường, nhưng không nằm một bên nữa mà muốn rúc vào chung chăn với em. Nhưng lúc mở chiếc chăn ra, anh đã đứng hình. Sự trẻ trung và hoàn hảo của cơ thể em đã làm trái tim anh đập gia tốc, hơi thở bỗng chốc cũng nặng nề hơn.
Nếu những ký ức vụn vỡ như những mảnh ghép rời rạc, không thể cho Phúc hình dung rõ ra thân hình trần trụi của Chi, thì giờ phút này đây anh đã được hoàn toàn thỏa mãn. Mắt anh dán chặt vào em, lướt chầm chậm trên từng centimet da thịt.
Da em trắng hồng căng mịn, mái tóc dài đen nhánh, rối tung che khuất đi gương mặt tựa thiên thần. Em nằm nghiêng, quay về phía anh nên dễ dàng nhận thấy đôi vú tròn vo với hai úm hồng tươi vô cùng bắt mắt. Tiếp đến là một đường uốn lượn nhẹ nhàng giữa bụng, eo, kéo đến mông và phình ra ở đó. Đôi mông không đồ sộ nhưng núng nính, vểnh cao và cân đối, nó thừa đủ để Phúc ngắm mà chết mê. Cuối cùng, trung tâm của đôi chân dài miên man là một vùng lún phún lông hình tam giác, và xuống thêm tý nữa chính là suối nguồn khoái lạc của đàn ông.
Nơi đây tuy đã khép lại nhưng vẫn còn hơi sưng, dưới nền ga trắng tinh là một vùng ẩm ướt lan rộng và những đốm đỏ của giọt máu thời con gái. Anh biết mình là người may mắn tột cùng, ý nghĩ xót thương cùng trân trọng nàng cũng tăng lên. Phúc nằm xuống, để đầu em gối lên tay cùng một nụ hôn thật dài và chan chứa yêu thương đặt lên trán. Sau đó hắn cũng tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, như thói quen thường lệ, Chi mở mắt từ từ. Đầu óc hơi nặng, và quay cuồng, em nhìn xung quanh có chút hoảng loạn khi nhận ra mình ở một nơi lạ lẫm. Rồi cảm giác cơ thể mình trống trơn một lần nữa lại làm em hốt hoảng, em run run mở chăn ra rồi nhìn xuống giữa 2 chân. Một vùng bầy hầy của máu và dịch nhờn dinh dính cùng cơn đau âm ỉ, đủ làm em hiểu tình cảnh của mình. Chút hoảng loạn giờ đã thành cơn sợ hãi cực độ, em chực khóc. Đúng lúc nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt quen thuộc của người cô đang yêu vẫn đang say ngủ, cô mới lấy lại chút ình tĩnh, cố vắt óc nghĩ lại chuyện tối qua.
Mọi ký ức như sương mù lờ mờ, chỉ còn sót lại vài khoảnh khắc, một cái ôm, chút nhẹ nhàng chiều chuộng cùng những mơn man trên da thịt. Và hình như nhiều lắm những dập dìu đưa đẩy cùng sự xâm nhập của anh. Cô không rõ mình đã đồng ý, hay chỉ để mọi thứ trôi đi theo men rượu và xúc cảm. Nhưng một điều chắc chắn là… cô đã là đàn bà… đã thuộc về anh.
Cô ngồi dậy, kéo chăn lại che kín vai, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, vừa ngại ngùng, vừa hoang mang. Họ mới chỉ bắt đầu “yêu”, còn chưa đủ “hiểu” nhau đến tận cùng. Lẽ ra, cô nên giữ gìn thêm một thời gian nữa. Lẽ ra, cô cần chắc chắn hơn về tình cảm của anh, chứ không chỉ để mọi thứ cuốn trôi đi như vậy.
Đúng lúc ấy, anh khẽ trở mình rồi mở mắt. Nhìn thấy cô quay lưng, vẻ trầm ngâm, anh vội ngồi dậy, gọi khẽ:
– Em tỉnh rồi à?
Cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Giọng anh dịu lại, pha chút hối lỗi.
– Anh xin lỗi… Vì đêm qua… nếu anh làm em tổn thương hay hối hận điều gì, thì anh thật sự xin lỗi. Anh không cố ý, anh chỉ… quá yêu em, và không kìm được…
Anh xích lại gần, ngồi bên cạnh, áp mặt vào vai em và nói nghiêm túc hơn mọi lần.
– Nhưng anh không coi đó là chuyện qua đường, cũng không phải vì rượu, là vì yêu… và anh muốn ở bên em thật lòng. Nếu em còn phân vân, thì hãy cứ để thời gian trả lời tất cả. Nhưng anh hứa, đây không phải là điều gì anh sẽ quên hay coi nhẹ. Anh muốn chịu trách nhiệm, muốn nghiêm túc với em, từ giờ đến mãi sau.
Chi vẫn không nói, đôi mắt bỗng hoe đỏ, khẽ tựa sang anh. Cô vẫn chưa sẵn sàng tin hết, nhưng ít ra, trái tim cô đã dịu lại, không còn quá hoang mang nữa. Chỉ cần anh thật lòng, thì mọi điều khác… có lẽ cô sẽ học cách đón nhận từ từ.
Cả hai ra khỏi khách sạn từ sớm, anh đi gặp bố còn Chi tự về nhà. Đấy là ý của cô, cô muốn lúc này được yên tĩnh để sắp xếp lại cảm xúc, để không vì bất cứ lý do gì mà lầm lỡ những bước tiếp theo.
Còn Phúc, rất nhanh anh đã có mặt ở ngôi nhà lớn của ông Danh, vẫn làm thủ tục đầu tiên là thắp hương cho mẹ và ông bà ngoại trước khi nói chuyện với bố. Lúc này ông Danh đợi trong phòng làm việc, khuôn mặt ông không biểu cảm, chứ không còn dữ tợn như đêm qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 36 |
Ngày cập nhật | 06/09/2025 05:58 (GMT+7) |