Vì cũng trong một cơn mưa như thế cách đây gần 20 năm, ông đã mất đi tình yêu. Cũng là ngày Phúc mất đi người mẹ, và cả tình yêu và sự bảo bọc của cha. Phúc bắt đầu chầm chậm kể.
– Mẹ anh bị bệnh tim, ngày ấy y tế còn kém, nhà anh thì lại ở vùng cao điều kiện để khám và điều trị bệnh rất khó khăn. Hoặc cũng có thể mẹ anh đã biết nhưng giấu cả nhà, cũng không dám chạy chữa vì sợ tốn kém. Bệnh sẽ không nghiêm trọng và không quá đáng ngại nếu không sinh nở và được nghỉ ngơi tốt. Thế nhưng…
Ngày đấy thì cả ông Danh và vợ đều không biết bà bị bệnh Tim. Đứa trẻ đến như một món quà trời ban, vì vậy cậu mới được đặt tên là Phúc. Bụ bẫm, đáng yêu, mạnh khỏe, cậu chính xác là cục vàng của mẹ cha, đặc biệt là với mẹ, vì đấy là thiên chức thiêng liêng khiến phụ nữ tự hào.
Từ ngày Phúc chào đời, niềm vui của gia đình nhỏ như được lấp đầy, nhưng cũng kể từ đó gánh nặng trên vai người mẹ tăng dần lên mà chẳng ai hay. Bà yêu con bằng tất cả trái tim, bằng sự nhẫn nại, hy sinh không điều kiện. Còn ông Danh cũng vì một tương lai chắc chắn cho vợ con mình cũng phải bươn chải nhiều hơn, lo toan nhiều hơn nên thời gian chăm sóc và để ý đến vợ không còn nhiều như xưa nữa.
Đỉnh điểm là từ sau khi Phúc hơn 2 tuổi, cũng là lúc ông Danh quyết định bao tiêu sản phẩm cho bà con trồng tre. Cũng là khởi nguồn của PBK group bây giờ. Đoạn thời gian ấy ông đi thường xuyên, mọi việc ở nhà hầu như một tay bà cáng đáng hết. Phúc thì càng lớn càng lanh lợi, hiếu động và đặc biệt rất bướng bỉnh, đến nỗi nhiều người trong là còn lắc đầu ngao ngán.
– “Thằng nhóc nghịch quá, nhìn mẹ nó quần quật một mình mà thấy thương, haizz…”
Nhưng mẹ Phúc luôn đáp lại những lời ấy bằng nụ cười, cô chỉ nghĩ con mình là con trai nghịch như thế cũng bình thường. Cô giấu tiệt chuyện đó với chồng tránh để anh phải thêm mệt, hoặc đem con ra trách mắng, và có mệt quá cô cũng chỉ biết đem con về mẹ gửi. Nhưng đến bố mẹ và em trai cũng chỉ chịu được nửa ngày rồi đem trả. Dần dà, những trò chơi của cậu nhóc càng trở nên oái oăm và quá quắt, quát tháo nhiều hơn cũng kéo đến cho cô những cơn khó thở và đau thắt ngực thường xuyên. Cô trở nên còm cõi xanh xao, có lẽ lúc đấy cô cũng đã biết bệnh của mình nhưng nếu chồng có hỏi cô sẽ nói là mệt ốm vặt để anh khỏi lo. Vì cũng chính lúc này chồng nàng quyết định mở công ty, và xây dựng nhà máy đầu tiên, gánh nặng của anh cũng chẳng phải nhỏ.
Phúc nhớ lúc ấy anh khoảng 6 hay 7 tuổi mà thôi, những khi ít ỏi bố ở nhà, ông thường ôm anh trong lòng và nói.
– Bố đang cố gắng từng ngày để mẹ con con được ăn ngon mặc đẹp, vì vậy bố sẽ không có ở nhà, Cậu Cả phải ngoan ngoãn thay bố chăm sóc mẹ nghe chưa.
Trước cái uy của ông, cậu liên tục vâng dạ nhưng đến khi ông đi cậu càng bày thêm những trò nguy hiểm, để mẹ cậu nhiều phen điếng hồn vì lo lắng cho con.
Những ký ức tuổi thơ chỉ đem theo muôn vàn hối hận, khiến người đàn ông cao lớn lúc này siết chặt hai tay trên vô – lăng và khóc. Chi ngồi cạnh chỉ biết liên tục xoa vai anh, cảm nhận nỗi đau của anh đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mà nước mắt cũng rơm rớm theo.
– Anh có phải đáng chết lắm không… có phải anh không nên sinh ra trên cõi đời này đúng không… sự có mặt của anh chỉ làm người khác tổn thương và đau đớn… anh đáng ra phải chết vì những trò nghịch ngợm mình bày ra để mẹ được sống lâu hơn, để bố anh, gia đình anh còn hạnh phúc.
– Anh, đừng nói thế… lúc đó anh chỉ là trẻ con thôi mà, em… em tin rằng anh không cố ý, cũng tin rằng anh cũng yêu mẹ anh rất nhiều…
– Yêu, yêu mà khiến mẹ phải chết thì chẳng thà đừng yêu…
Đầu vai anh lại rung lên, vì những ký ức kinh khủng kia thêm lần nữa ùa về hành hạ. Không vui sướng gì hơn anh lúc này, là người đàn ông vẫn đứng lặng lẽ, vuốt ve tấm ảnh trong căn phòng tối kia.
Ngày ấy khi nhà máy đầu tiên sắp sửa khánh thành, cũng là những ngày Danh bận nhưng vui nhất. Vì anh đã không phụ sự kỳ vọng của anh em đã cho họ một nơi để thỏa sức cống hiến mà không lo ai chèn ép, cướp đi mồ hôi công sức của họ làm ra. Và hơn hết anh đã có cơ sở để lo cho vợ con sau này cuộc sống sung túc.
Nhưng trong niềm vui ấy, mấy hôm nay người anh cứ bồn chồn lo lắng, chắc vì sắp đến ngày khánh thành mà trời cứ mưa rả rích hay sao mà anh thấy không yên lòng được. Rồi anh lại nghĩ đến cảnh làng quê với nếp nhà đơn sơ kia mà nhớ quay nhớ quắt.
– Hay ở nhà hai mẹ con lại có chuyện gì, trời sắp bão có khi về một chuyến cũng nên, đằng nào cũng đón hai mẹ con xuống xem nhà máy.
Ý nghĩ vụt qua nhưng khiến lòng anh nóng như lửa đốt, mặc kệ cơn mưa trên đầu đen ngòm đang kéo đến anh vẫn quyết định quay về luôn, cũng không quên mua cho vợ bó hoa mà cô ấy thích.
Cùng lúc đó ở nếp nhà kia bữa cơm trưa đã sắp sửa xong mà cu Phúc đi học còn chưa về. Ngoài trời thì gió bắt đầu thổi nghiêng cây cối và mây đen phủ kín khiến ngày cũng như đêm.
Mẹ cậu bắt đầu ra đường ngóng, rồi đứng ngồi không yên khi thấy những đứa trẻ con trong làng hầu hết đã trở về. Cô hỏi thăm một đứa thường ngày vẫn đi với Phúc.
– Cháu có thấy Phúc nhà cô đi đâu không, mọi hôm hai đứa toàn đi cùng nhau thôi mà.
– Phúc rủ cháu đi theo lối bờ suối để vừa bắt cá vừa hái hoa, nhưng nước suối lên cao cháu không dám lội, thế là Phúc đi một mình.
– Thôi chết rồi… lâu chưa.
– Lâu rồi ạ, Phúc với cháu về đầu tiên mà.
Không kịp nghe thêm nữa, nàng tất tả chạy ra con suối cách đó vài trăm mét rồi đi ngược dòng tìm con. Trời bắt đầu mưa, và gió to táp những giọt mưa vào mặt khiến cô lạnh buốt và chẳng thấy rõ đường. Nhưng đó có là gì với nỗi lo cậu con trai duy nhất gặp nguy hiểm nơi dòng nước dữ. Cô chạy như bay, mặc kệ cơ thể run lên cầm cập vì rét, và cơn co thắt ngực khiến cô đau đến nghiến răng và loạng choạng bước đi.
Nhưng bóng dáng cậu bé chẳng thấy đâu mà con nước thì cứ đang cuồn cuộn chảy và lòng suối thì ngày một mở rộng hơn. Nỗi lo lắng như bủa vây làm trái tim vốn yếu ớt càng trở nên thắt lại, hơi thở chỉ còn thều thào nhưng vẫn cố bước, chỉ hy vọng cuối tầm mắt sẽ nhìn thấy con. Thế nhưng thứ cô thấy chỉ làm cô thêm tuyệt vọng.
Chiếc cặp sách, đôi dép, chiếc áo đồng phục học sinh còn trắng tinh và cả chiếc khăn quàng đỏ. Tất cả được vất chỏng chơ trên hòn đá, thậm chí một chiếc dép còn sắp bị nước cuốn trôi, nhưng con cô đâu… nó bảo đi bắt cá… nhưng dòng nước xiết thế này thì… ôi…
– Phúc ơi… Phúc ơi… con đang ở đâu con ơi… con ơi…
Những tiếng gọi như gào thét giữa núi rừng cũng hút cạn đi chút sức cuối cùng của cô. Cô gục xuống bên phiến đá, trước mắt nhòe đi rồi dần trở thành một màu đen đặc, cô im lìm chỉ còn trong lòng vang khe khẽ những tiếc nuối…
– Đau quá… ôi ngực tôi… nhưng con tôi còn chưa tìm được… nó đang đói và vẫn chưa chịu về… còn chồng tôi nữa, đừng để anh ấy lo… anh ấy còn vất vả lắm… chúng mình muốn bên nhau trăm năm nhưng mới chỉ đi được có một phần mười… em xin lỗi nhé…
Cô nằm đấy ôm lấy bộ đồ của con, lúc người làng chạy ra cô đã chẳng dậy nổi nữa rồi.
Danh càng về gần đến nhà càng nóng ruột, anh cố lao thật nhanh mặc cho những giọt nước mưa táp vào mặt rát đét. Anh chỉ lo lúc này mái nhà ở quê bị tốc, vợ và con anh sẽ phải sống trong cảnh co ro.
– Vợ ơi anh sắp về rồi đây, sau chuyến này nhất định anh sẽ xây nhà thật to cho mẹ con em ở.
Thế nhưng những mong ước ấy không bao giờ được nói thành lời để có thể cho vợ anh nghe. Anh về đến nhà đã thấy dòng người đông nghẹt, có cả mẹ vợ cùng rất nhiều người là họ hàng bên ấy. Mọi người nhìn anh thì né tránh, đôi người thì thương cảm nhắc anh vào nhanh lên.
Họ để lối cho anh bước vào căn buồng nhỏ của hai vợ chồng. Vợ anh mặc bộ áo dài lụa mới may nằm đó im lìm và tái nhợt, đôi lông mày vẫn nhíu giống như cơn đau và sự lo lắng vẫn còn chưa nguôi. Danh không nhớ lúc chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cô, cảm nhận không ra hơi thở và nhịp đập của trái tim vợ mình thì anh đã làm gì nữa. Anh khóc than hay kêu gào hay có lẽ đều không, hình như lúc đấy cả người Danh đã run rẩy rồi chìm vào thứ im lặng đáng sợ như thứ gì đó đã sụp đổ và nhấn chìm anh xuống đáy vực sâu.
Nhưng rồi vẫn còn thứ đánh thức được anh, mẹ vợ anh đứng ngay bên cạnh nói.
– Con ơi, còn chưa thấy thằng Phúc về con ạ, bố với em con vẫn còn tìm dọc con suối. Mẹ nó vì đi tìm không thấy thằng bé mà mới nằm lại ngoài đó. Anh y sĩ bảo lúc gặp, mẹ thằng Phúc vẫn cố thì thào “tìm con cho tôi…” rồi mới lịm hẳn đi. Anh ấy cũng nói vợ con có dấu hiệu bị bệnh tim lâu rồi, nó lên trạm xá khám mấy lần vì đau tức ngực. Anh y sĩ khuyên nó chuyển tuyến nhưng nó không chịu chắc sợ nhà lo với thằng Phúc không ai chăm.
Dù đầu óc anh lúc ấy đã quay cuồng, trái tim giống như bị ai đó thêm lần xát muối anh vẫn cố gắng lảo đảo đứng lên, chuẩn bị ra suối tìm con về. Ít nhất anh cũng phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối.
Ra đến cửa, người bố vợ lấm lem bùn đất đi vào, vẫn tay không. Hai người đàn ông nhìn nhau mà quặn thắt lòng, họ đều đang phải nín nhịn những mất mát đau đến thấu tim gan. Ông lắc đầu nói với Danh.
– Thanh niên làng đi dọc hai bên bờ suối mà không thấy gì, sợ là… phải bỏ cuộc thôi, nước lên to lắm rồi…
Vậy là con anh, đứa con trai kết tinh từ tình yêu và bao ước vọng của vợ chồng anh chết mất xác sao, đến cả chút thân thể để tưởng nhớ cũng chẳng có? Còn gì đau đớn hơn, không thể tự chủ nổi, Danh gục xuống, bao nín nhịn nãy giờ đã quá sức chịu đựng của anh. Người đàn ông vạm vỡ tưởng như có thể gánh vác cả quả núi giờ gục đầu, thút thít như đứa trẻ con trước sân nhà. Mọi người nhìn thấy thì đều để mặc anh như vậy khóc, để cho anh được xả bớt đau khổ trong lòng ra.
Đàn ông, thanh niên trong làng lần lượt trở về, cũng xóa nốt những hy vọng cuối cùng vốn đã mong manh để tìm ra thằng bé. Trời sắp nhá nhem, dù cơn đau đớn lúc này vẫn chưa nguôi Danh vẫn quyết định đứng lên ra suối tìm con về, vì hơn ai hết anh hiểu vợ mình muốn con về nằm cạnh. Dù chỉ còn mảnh xác.
Thế nhưng phía xa, cậu em vợ anh dần đi và xách gáy theo một thằng nhóc lem luốc, không khó nhận ra đó là Phúc con anh. Thằng nhóc tay cầm bó hoa, mắt lấm lét nhìn quanh tất cả mọi người. Cậu nó không nói gì chỉ lôi xềnh xệch rồi ném nó qua bậc cửa, quát lên.
– Mày vào nhìn xem, mẹ mày vì tìm mày mà giờ đây chỉ còn là cái xác lạnh, mày hài lòng chưa.
Bà ngoại đỡ thằng nhóc dậy, trách móc con trai.
– Sao mày ác với cháu thế, nó chỉ là đứa trẻ thôi mà, lại còn vừa mất mẹ.
– Chị con mất là vì nó chứ còn vì ai. Bình thường đã nghịch như cướp, không ai nói nổi làm chị ấy vì lo cho nó mà còm cõi, hao gầy. Hôm nay gió bão nó đi học xong không về còn đi hái hoa, lúc thấy mẹ gọi tìm thì trốn biệt lên núi, nếu nó chịu nghe lời, gọi chịu thưa thì chị ấy liệu có chết không. Không có bệnh trông nó còn chết chứ đừng nói chị bị…
Tiếng quát tháo của cậu dừng lại khi chợt nhìn thấy người anh rể thường ngày cậu rất quý. Người đàn ông từng vững chãi ấy đang bò lồm cồm ra chỗ con, nhưng khi nghe người em vợ nói hết câu, niềm vui tìm thấy con chưa kịp thành hình đã nín lặng. Thay vào đó là trách móc, tiếc nuối, và đớn đau. Anh tự trách bản thân không đủ quan tâm thấu hiểu để nhận ra căn bệnh quái ác của bạn đời, không đủ sát sao để thấy và chỉ dạy đứa con nghịch ngợm cho cô vơi gánh nặng. Nhưng dù có tự trách hay dằn vặt bao nhiêu lúc này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, vợ anh đã mãi mãi không quay về được nữa. Anh xụi lơ trong góc trống rỗng như một kẻ vô hồn, ai nhìn cũng xót xa vô bờ.
Cũng không người nào còn trách mắng thằng bé thêm. Vì ai nấy đều xót xa cảnh nó quằn quại gọi mẹ, ai cũng rưng rưng nước mắt khi thấy nó đặt bó hoa dại lên tay mẹ mình rồi cố nắm bàn tay ấy vào để bó hoa kia đừng rơi.
Ngoài trời mưa gió vẫn rít gào, trong nhà, tiếng khóc vẫn ỉ ôi đau xót. Danh ngồi thu lu lại trong góc, ánh mắt vô hồn nhìn vào bức tường loang lỗ, anh như cũng đã chết theo người vợ yêu của mình. Không ăn uống, cũng không nghỉ anh ngồi như bức tượng đến lúc cơn bão qua đi mọi người muốn đưa vợ anh đi chôn thì Danh đứng dậy.
Không hiểu động lực và sức mạnh ở đâu giúp người đàn ông ấy đứng dậy được. Nhưng quả thật đã không còn nước mắt, chỉ còn một người đàn ông im lặng nhưng hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến lạnh lùng. Anh đưa tiễn người bạn đời về an nghỉ dưới đất lạnh, cùng chôn luôn với nàng là bó hoa và tình yêu của anh. Quả thật sau mất mát đó khó mà khiến người đàn ông ấy có thể một lần nữa yêu ai.
– “Anh đã hứa cho em cả thế giới, nhưng chỉ đặt được vào tay em một bó hoa, anh thật vô dụng. Anh chẳng còn xứng để nói được chữ YÊU.”
Ngoài tàn nhẫn với bản thân thì với con trai anh cũng không nói thêm với thằng nhóc lời nào từ lúc ấy. Đến khi phải trở lại thành phố anh chỉ nói với bố mẹ vợ rằng.
– Con tạm thời sẽ hoàn toàn tập trung vào công việc, chuyện mồ mả hương đèn của cô ấy, và cả những chuyện khác bố mẹ lo giúp con.
Đứa con từng là vật báu, là bảo bối bây giờ bị gom chung lại và gọi là “những chuyện khác” rồi vất sang một bên. Cứ như vậy anh vùi đầu vào công việc và bằng lòng với cô đơn. Còn Phúc từ một đứa trẻ hiếu động hoạt bát, cậu cắm đầu vào học, hết học thì làm việc nhà, gọi dạ bảo vâng, không cãi, không lì chỉ cố đổi lại cho cậu mợ, ông bà, và đặc biệt là bố sự hài lòng. Nhưng đã 18 năm qua đi, người quan trọng nhất với Phúc vẫn chưa một lần nở nụ cười dành cho anh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 36 |
Ngày cập nhật | 06/09/2025 05:58 (GMT+7) |