Từng bức hình trong chiếc máy ảnh lướt qua bị anh ấn vào nút xóa, đó đều là những kỷ niệm với Tiểu Vân lúc còn ở Châu Âu. Anh chỉ để lại những tấm mới chụp cùng Chi trong máy ảnh, dường như anh đã đưa ra lựa chọn cho trái tim mình.
Xong tất cả anh lại cầm lên chiếc điện thoại, ấn số.
– Alo… em nhận được ảnh và phim anh gửi chưa… cảm ơn á… vậy nhận lời đi chơi cùng anh nhé… tốt quá… vậy cuối tuần này em muốn đi đâu. Rồi, ok.
Anh buông điện thoại rồi cười tủm tỉm, Chi đã đồng ý cùng anh đi chơi, thêm một cuộc hẹn tức là cả hai thêm gần hơn một chút, anh cũng sẽ nhanh chóng làm đúng ý cha mình.
Bên này Chi cũng vừa bỏ máy sang một bên, sau đó cô ngồi ôm gối trên giường nghĩ vẩn vơ. Cô tự hỏi vì sao để anh đến gần mình hơn mà không từ chối? Có phải cô cũng có cảm tình với anh, có lẽ có nhưng chưa nhiều, vậy phần lớn do đâu? Phải chăng vì lời khuyên của ông Danh bảo cô hãy mở lòng, cùng ám chỉ của ông muốn cô và anh trao cho nhau cơ hội? Hoặc là cô đang thử cái “hợp” của họ sẽ đi được đến đâu, liệu có đủ thân để tiến đến bước tiếp theo hay không, hay cô sẽ chỉ có thêm một người bạn. Dù kết quả có ra sao với cô cũng là một điều tốt mà.
Từ đó các cuối tuần gần như thành thông lệ, họ đi cà phê, xem phim, thăm những triển lãm nhỏ giữa lòng thành phố, đôi khi ngồi ở quán ven đường thưởng thức đồ ăn vặt, giống như biết bao cặp đôi khác. Hoặc thân thiết hơn là lúc bên nhau ở một góc công viên rồi trò chuyện miên man về những điều không đầu không cuối, và kết thúc bằng tràng cười ròn rã của cả hai.
Cứ nhẹ nhàng vô tư như thế nên Chi cảm thấy thoải mái khi ở bên anh, không cần gồng mình, không phải đoán ý hay giấu đi sự ngô nghê. Cô được là chính mình, mặc sự mơ mộng, bay bổng của tuổi trẻ được phát huy.
Thời gian lặng lẽ trôi một cách kín đáo, như thể nó cũng ngại làm gián đoạn những lần hẹn hò ngày một dày hơn giữa Phúc và Chi. Những buổi gặp ban đầu còn giữ khoảng cách, dần dà đã trở thành thói quen mà cả hai cùng ngóng đợi. Phúc vẫn luôn là người chủ động sắp xếp, nhưng sự hưởng ứng tự nhiên từ Chi lại là thứ khiến mọi cố gắng của anh trở nên có ý nghĩa hơn.
Hẹn hò nhiều với anh cô mới biết được Phúc cũng rộng lượng giống cha, ngoài ra với cô anh còn đặc biệt nhường nhịn và kiên nhẫn. Mối quan hệ của họ cũng hoàn toàn tách biệt khỏi công việc vì thế những giây phút ngọt ngào tình cảm cũng rất nhiều.
Hơn nữa, anh có một điểm cộng rất lớn, đấy là sự quan tâm dành cho mẹ nàng. Ví dụ như quà 20 tháng 10 cho cô cũng đi kèm với một mảnh lụa may áo dài dành cho bà Lệ, hay một vé khám mắt và cắt kính để bà nhìn rõ mũi thêu hơn. Sau mỗi một lần tặng quà như vậy thì khoảng cách của nàng và anh lại xích vào một đoạn.
Còn Phúc, làn sương mờ che phủ trong tâm hồn từ ngày ở Anh nhờ nụ cười tươi sáng của em giờ đây đã nhạt bớt. Anh thấy tâm hồn mình trở lại sống động và nhiều màu sắc. Anh dễ mỉm cười hơn, cũng bớt bị đè nén bởi áp lực công việc, và quan trọng hơn nữa là thi thoảng anh và bố sẽ có thêm đề tài nói chuyện với nhau ngoài việc ở nhà máy. Có lẽ vì ông biết cách nhìn người và làm việc gần Chi hơn thế nên những lời khuyên dành cho chuyện của anh và cô thường rất đúng.
Ví dụ khi biết anh mua quà 20 – 10 cho Chi ông nhắc nhở, “nhà có 2 người phụ nữ thì đừng tặng một món quà”. Làm theo lời nhắc đấy khiến hôm đó Chi nhìn anh với đôi mắt nhiều thêm tình cảm, trên xe giọng cô nói chuyện cũng ngọt ngào hơn.
Lúc đó anh thầm cảm ơn ông và hiểu thêm một bài học, rằng tặng quà chưa chắc đã cần công phu hoặc đắt tiền, Nhưng nếu muốn nó có ý nghĩa thì nhất định cần đặt sự quan tâm của mình vào nhu cầu của người được tặng. Giống như món quà mà Phúc tặng cho mẹ Chi tiếp theo đây, là một vé khám và cắt kính tại bệnh viện mắt uy tín mới mở. Anh cũng là người trực tiếp chở hai mẹ con đến bệnh viện hoàn thành hết cả quy trình trên. Trên đường đi về anh mới cảm nhận hết được một món quà trao đi với sự quan tâm thì mang lại niềm vui cho người được nhận đến thế nào. Bà Lệ thì liên tục cảm ơn còn Chi thì nói cười trên xe suốt cả chặng đường.
– Hihi, cái anh khám cho mẹ trẻ thế đã là Thạc sĩ rồi, mà là tu nghiệp ở nước ngoài về nữa, thật đáng nể hết sức. Kết hợp với máy móc hiện đại, mới toanh, chưa đầy 10 phút là đã có kết quả chính xác rồi, từ rầy có kính mẹ sẽ không còn bị nhòe và chảy nước mắt lúc thêu nữa.
– Ừ, may quá, mẹ vui lắm. Cô cảm ơn Phúc nhiều lắm nha.
– Ha ha, cô lại khách sáo với cháu rồi, mấy tháng nay cô vất vả nấu cho cháu biết bao món ngon, đây chỉ là sự đáp lễ nhỏ bé thôi mà.
– Vất vả gì chứ, chỉ là những món bình dân, với lại đúng bữa mời cháu lên nhà ăn cùng hai mẹ con cho vui chứ có phải chuẩn bị gì đâu mà vất vả.
Đúng lúc nà Chi nhí nhảnh chen vào giữa.
– Hai người nhắc đến ăn làm con đói quá, hay là thôi không đùn đẩy nhau nữa, mình tạt vào đâu đó ăn đi.
– Ừ nhắc mới nhớ, trưa rồi, về nhà nấu thì muộn quá, mẹ con, cô cháu mình tìm chỗ nào ăn đi. À gần đây có một quán cơm niêu nổi tiếng lắm, cô nhớ đã từng đi qua một lần, khách ra vào nườm nượp, chắc rất ngon.
– À quán đấy cháu cũng biết.
Họ đi thêm khoảng 500m thì đến một quán ăn khang trang với mái ngói đỏ tươi và không gian bên ngoài cho cảm giác khá hoài cổ. Quán có mặt tiền rộng rãi nhưng vẫn không đủ để xếp hết được từng hàng xe dằng dặc nối đuôi nhau. Phúc cho xe đỗ ở đoạn đường cách của quán gần trăm mét rồi chấp nhận đi bộ một đoạn xa. Bà Lệ như cố tình để lại không gian cho hai người mà đi trước, Chi bước xuống xe, nhìn về nhà hàng rồi nhận xét với vẻ rất hào hứng.
– Ôi nhà hàng to vậy mà chật kín chỗ, chắc hẳn món ăn ở đây sẽ ngon và đặc biệt lắm đây. Ôi tự nhiên thấy đói ghê, anh Phúc ơi, nhanh lên… mẹ ơi chờ con…
– Chi…
Nàng vì mải ngắm nhà hàng và chạy theo mẹ mà lơ là chú ý lúc sang đường, Phúc ngước đầu lên thấy dòng xe qua lại hối hả thì hết sức lo cho em. Anh nắm tay cô kéo lại trong vô thức, để em nép sau lưng rồi cùng nhau bước qua đường.
Mắt Chi dán chặt vào bàn tay anh đang nằm gọn lấy tay em mà thổn thức. Cái cảm giác được nhỏ bé để ai đó bảo vệ sau lưng thật dễ làm người ta xao động, nhất là với một cô gái trẻ, mỏng manh như Chi. Con đường chỉ rộng khoảng 20m em mặc dù ngượng chín nhưng cứ lặng thinh để anh dắt, sang đến cửa nhà hàng không thấy anh bỏ ra em mới lí nhí nói.
– Anh… để em tự đi vào… người ta thấy thì ngại lắm.
Phúc lúc này mới chịu buông tay, nhưng cứ nhìn cái thái độ không nỡ của anh thì ai cũng biết Phúc rất lưu luyến cảm giác này. Lòng anh lâng lâng, mừng như bắt được vàng khi vừa tiến được thêm một bước nữa trên con đường chinh phục trái tim em. Nhưng khi lời nói từ miệng xuất ra vẫn phải làm ra vẻ thật trấn tĩnh.
– Lần sau sang đường phải thật chú ý đấy nhé, nhất là lúc không có anh ở cạnh. Còn nếu đi cùng anh, anh sẽ dắt sang.
Vậy là bằng cách bá đạo như thế anh nghiễm nhiên cho mình quyền nắm tay Chi lúc sang đường. Chi ngớ người chưa kịp phản bác đã thấy anh vào bàn ngồi chung với mẹ, vậy nên cô cũng đành ngồi vào theo với gương mặt đỏ như gấc chín.
Bữa ăn hôm đấy, Phúc ăn gì cũng thấy ngon, đôi khi chẳng ai nói gì mà anh cũng cười. Còn Chi, cô cũng chỉ giận hờn nhẹ một chút rồi… cũng thấy vui, đôi khi e thẹn liếc sang chàng trai ngồi bên cạnh rồi giấu nụ cười sâu tận đáy mắt thơ ngây. Bàn ăn chỉ có bà Lệ khó hiểu, hết nhìn con gái rồi lâu lâu lại nhìn sang chàng trai kia tìm lời giải đáp, rồi như thấy ra điều gì, bà cũng tủm tỉm cười. Bữa ăn vô hình chung với cả 3 người đều ngon hơn và quán ăn này trở thành một nơi để hoài niệm.
Lúc ra về bà Lệ lại cố tình lấy cớ đi vệ sinh để ra sau, và nhờ thế bà đã bắt gặp cảnh Phúc nắm tay con gái bà dắt sang đường. Và Chi cũng chỉ vì e thẹn mà lúc đầu từ chối nhưng chỉ cần Phúc vẫn quyết tâm thì nàng lại xuôi theo. Bà biết hạt mầm cảm xúc của con gái mình đã nở, bà cũng háo hức chờ mong ngày nó trở thành tán cây tình yêu, lớn lao và đẹp đẽ.
Cũng kể từ ngày hôm đó mỗi buổi hẹn của Phúc và Chi anh sẽ luôn kiếm cớ để nắm tay cô, Chi cũng dần quen sự ấm áp và vững chãi của bàn tay ấy. Cô để trái tim mình đập rộn ràng mà không muốn rút tay ra, đôi khi cô còn muốn được nắm lâu hơn, chặt hơn nữa.
Tình cảm của họ không bùng nổ như pháo hoa, mà ấm dần lên như lò sưởi giữa mùa lạnh. Tình yêu, nếu có thể gọi tên, chính là việc họ bắt đầu nhớ đến nhau trong những điều nhỏ nhặt nhất và tìm thấy nhau, không phải bằng sự thiếu thốn, mà bằng sự đầy đặn trong tim mình.
Cả Chi và Phúc đều nhận ra nhưng chưa ai dám khẳng định vội vã. Một người đã vì không hiểu tình yêu mà một lần rơi vào khó xử, người kia vì sợ sự hấp tấp sẽ đẩy người thương đi xa mà cân nhắc nhiều lần. Cái mầm tình cảm của cả hai đã đủ lớn, nó chỉ cần một cơ hội để trở thành cây. Cơ hội ấy có phải hôm nay, ngày noel mọi người tay nắm tay, và trong cái rét căm căm, trái tim ai cũng cần được sưởi ấm.
Phúc ngóng chờ ngày này sẽ tạo ra thời khắc lãng mạn thích hợp, đủ để anh có thể bày tỏ cõi lòng. Thế nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng theo ý anh. Cuối buổi hẹn, khi mọi thứ tưởng như đã sẵn sàng, không khí cũng đủ vui vẻ và mong chờ khi pháo hoa sắp bắn, vậy mà… trời bắt đầu mưa, từ lắc rắc rồi trở thành tầm tã, những giọt nước thi nhau trút xuống, như muốn rửa trôi đi hết lãng mạn và háo hức của cả mùa noel.
Hai người ngồi trong xe, nhìn làn nước chảy nhòe đi cửa kính bên ngoài, Chi vẫn dõi theo những hạt nước, nhưng Phúc chỉ cụp mắt im lìm. Chi nhận ra sự trầm lặng của anh, cô hỏi.
– Anh Phúc sao thế, anh có chuyện buồn sao.
– Ừ, vì anh ghét mưa, những ngày mưa với anh đều là những ngày buồn nhất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 36 |
Ngày cập nhật | 06/09/2025 05:58 (GMT+7) |