Chu Cương Liệt đặt Đãng Hồng Trần xuống, cười hào sảng đánh giá lấy chúng nữ Tuyết Liên Cung, Hi Nguyệt các nàng cũng vội vã từng người lao đến không chờ được mà ôm chầm lấy hắn.
“A… sư phụ cuối cùng người cùng về rồi, Nguyệt Nga nhớ người muốn chết.” Khương Nguyệt Nga vẫn là nhiệt tình nhất chạy nhanh đến nhảy thốc vào lòng Chu Cương Liệt bám chặt như gấu túi.
“Khà khà, là nhớ sư phụ hay là nhớ thằng em của ta đây hả, tiểu lẳng lơ? Chơi cả một đêm qua mà vẫn chưa thỏa mãn sao? Dưới này còn ướt như vậy.”
Hắn buông lời trêu chọc, ngón tay thò xuống miết nhẹ vào khe thịt lầy lội khiến Nguyệt Nga ưm lên một tiếng.
“Ân… người ta nhớ cả hai, ôi, không có sư phụ thì thực chẳng có ai lấp đầy khoảng trống người để lại cả, hay là bây giờ chúng ta làm một nháy chào mừng đi.”
Nàng rạng rỡ liếm liếm môi đề xuất, bàn tay đã không nhịn được muốn tháo ra đai lưng của sư phụ mình mà tại chỗ ái ân. Mọi người có mặt đều lắc đầu ngao ngán với cô nàng nóng bỏng nhiệt tình này.
“Hừ, coi muội kìa, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau leo xuống.”
Hi Nguyệt nhịn không được lập tức nhắm vào mông đít vị tiểu sư muội này mà quất cho một tát cật lực khiến nàng kia đau đến thét lên.
“Úi a… đau, hứ! Cái gì mà thể thống chứ, làm như sư tỷ ngươi không muốn vậy. Còn làm bộ làm tịch cho ai xem chứ?”
Nguyệt Nga hậm hực buông Chu Cương Liệt ra liếc xéo xuống háng vị tỷ tỷ của mình, quả nhiên nơi đó cũng đã sớm ướt đẫm, nước lồn chảy dài xuống đùi.
Chu Cương Liệt vịn lấy cô nàng đệ tử nóng bỏng lúc nào cũng giả vờ lạnh lùng nghiêm túc của mình mà hôn lên, bàn tay không nghiêm chỉnh lại thò xuống chọc vào khe thịt miết nhẹ lên hột le săn cứng khiến Hi Nguyệt run lên vì tê dại.
Sau đó hắn cười xòa rồi đều ôm lấy chúng nữ tình nô một lượt thăm hỏi, cuối cùng nhìn về phía sau nơi có một nam tử bộ dáng khôi ngô đang đứng đó nét mặt đầy xúc động.
“Tiền bối! Người đã quay lại, vãn bối Lâm Phàm xin bái kiến.”
Lâm Phàm sớm đã mặc y phục tươm tất lập tức bước đến quỳ xuống hành lễ, nội tâm hắn vốn bình lặng lúc này lại phấn khích không thôi.
Đối với hắn người đàn ông trước mặt kia địa vị trong lòng không hề thua kém phụ mẫu thậm chí còn trên một bậc. Nói không ngoa nếu không có ông ta thì sẽ không có hắn ngày hôm nay, không những ban phát cơ duyên, chỉ cách tu luyện mà còn giúp hắn tìm lại phụ mẫu đoàn tụ gia đình, dạy cho hắn những đạo lý để đời.
Trên hết nữa hắn xem Chu Cương Liệt như một tấm gương, một mục tiêu mà mình theo đuổi. Hắn muốn giống như tiền bối, có thực lực để tự cường, không bị bất kỳ ai khi dễ bắt nạt, và đến hiện tại xem như cũng đã đạt được chút ít thành tựu.
“Hảo tiểu tử, còn gọi ta là tiền bối sao?” Chu Cương Liệt nheo mắt đánh giá, Lâm Phàm lập tức hiểu ý lại lần nữa cúi đầu bái lạy.
“Đồ nhi Lâm Phàm xin ra mắt sư phụ.”
“Hà hà, tốt, tốt lắm. Xem ra ngươi đã không phụ sự kỳ vọng của ta, chỉ hơn trăm năm đã đột phá tiên giai, quả nhiên tư chất ngộ tính đều rất được.” Chu Cương Liệt vỗ vai Lâm Phàm đầy hài lòng khen ngợi.
“Tất cả đều là nhờ sự chỉ dạy từ sư phụ, đệ tử nhớ mãi không quên ơn này.”
“Ừm, trận vừa rồi thể hiện không tồi, chỉ vừa xuất quan đã giết được cả đối thủ hơn cảnh giới, biết lợi dụng lôi kiếp, mưu lược rất khá. Ngươi mới vừa đột phá, cũng đừng gấp gáp tu luyện, nghỉ xả hơi vui vẻ một thời gian đi, nữ nhân cho ngươi tùy ý lựa chọn.”
Chu Cương Liệt nháy mắt về phía các nàng mà hắn mang theo từ Tần quốc, Lâm Phàm làm sao không hiểu vội kính cẩn gật đầu.
“Tạ ơn sư phụ. Ừm… đệ tử vẫn còn chuyện muốn hỏi.”
Thấy hắn hơi ngập ngừng, Chu Cương Liệt cũng đã đoán biết ý nghĩ của tên đệ tử này, giọng hơi thấp lại đáp.
“Muốn hỏi thăm tình huống của vị sư phụ Phượng Hoàng kia của ngươi chứ gì? Yên tâm, nàng vẫn đang trong quá trình phục hồi thân xác, cần một ít thời gian nữa mới hoàn thành.”
“Đệ tử đã rõ, không phiền mọi người đoàn tụ nữa, xin cáo lui trước.”
Lâm Phàm nghe nói liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đối với Chu Cương Liệt thập phần cung kính nhưng cũng không quên công ơn chỉ dạy năm xưa của Chân Hoàng, nghe vị sư phụ chim của mình sắp phục sinh hắn cũng hết sức phấn khởi, quả nhiên năm đó giao Chân Hoàng cho Chu Cương Liệt là quyết định đúng đắn.
Trong số ít nam nhân còn lại thì Trịnh Viễn Đông vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc, bộ dạng tái nhợt lấm lét. Hắn vốn tưởng ở Tuyết Liên Cung này Lạc Thủy là chủ sự cao cấp mạnh mẽ nhất, không ngờ phía sau còn tới một nam nhân nữa.
Người này được đám nữ nhân cung kính quỳ chào, cả Lạc Thủy thần nữ cũng gọi hắn là phu quân, xem ra đây mới đích thực là trùm cuối đứng sau màn giật dây mọi thứ. Tuyết Liên Cung này nước mỗi lúc một sâu thêm rồi.
Chu Cương Liệt cũng không thèm để ý đến tên hề nhảy nhót này, hắn nhìn sang Chung Ly Lạp Chân đang đứng cùng chúng nữ giọng nhàn nhạt hỏi.
“Vai trò của đôi uyên ương tình nồng các ngươi đã kết thúc, đúng như giao ước, hiện tại hai ngươi đã được tự do, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Còn nếu muốn ở lại ta cũng không có ý kiến, Tuyết Liên Cung lúc nào cũng sẵn sàng chào đón.”
Mã Vinh Thành nghe xong trong đáy mắt cũng xuất hiện trở lại chút ánh sáng, từ hôm qua nay hắn vẫn đang nơm nớp lo sợ gã tiên nhân họ Chu sau khi lợi dụng hai người bọn họ xong sẽ trở mặt xử lý.
Nhưng xem ra đúng là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, mạng quèn của tình lữ hai người Chu Cương Liệt cũng lười để ý, hắn chỉ đơn giản xem họ như thú vui tiêu khiển, nữ nhân tầm thường như Chung Ly Lạp Chân còn lâu mới xứng để trở thành tình nô của hắn.
Mã Vinh Thành cũng không nghĩ nhiều lập tức hướng ánh mắt về phía đạo lữ như hối thúc nàng nhanh chóng rời khỏi. Hắn không muốn ở lại cái nơi đầy thị phi dâm dục này thêm một phút giây nào nữa.
Nhưng Chung Ly Lạp Chân thì lại như không hiểu ý người yêu, nàng vẫn đứng đó không hề có ý định rời đi. Mã Vinh Thành lòng lạnh như tro tàn, không lẽ nàng thực sự muốn ở lại đây mãi mãi hay sao?
“Ân, thượng tiên, tiện nô sẽ lưu lại đây một đoạn thời gian, tới lúc thích hợp sẽ đi, mong được các vị rộng lòng thu nhận.”
Chung Ly Lạp Chân hoàn toàn không để ý sắc mặt khó coi của tình lang, đùa gì chứ? Nàng còn chưa có chơi tận hứng đâu, ở lại Tuyết Liên Cung tông môn đầy dâm dục này chắc chắn sẽ có nhiều trò hay, những bữa tiệc thác loạn mới, cả những con cặc lạ tha hồ cho nàng tận hưởng nữa, sao phải gấp gáp rời đi làm gì?
Mã Vinh Thành sau khi nghe nàng đã quyết ý thì lại ủ rũ quay về đứng bên cạnh Trịnh Viễn Đông, trong lòng lại thầm hô may mắn, Chung Ly muội chỉ là ham chơi nên muốn ở lại thêm một thời gian thôi, chỉ cần nàng không bỏ rơi hắn thì hắn vẫn có thể chờ đợi được.
Trịnh Viễn Đông liếc qua tên sư đệ vốn tính quân tử nay lại si tình đến ngu ngốc xong chỉ biết lắc đầu. Lại nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cả hai vị sư phụ và sư muội vẫn đang bần thần bị treo trên cây cột nước kia. Ôi Vô Lượng Kiếm Các tương lai thật quá mịt mờ a…
“Chủ nhân, còn hai nàng này thì tính sao đây?”
Vương Nhã Khuê chỉ về phía Nhan Như Ngọc và Tôn Diệu Anh vẫn còn đang bị trói trong tư thế phơi hết hàng họ trên cột nước vàng. Trong suốt một đêm thịnh hội thác loạn thì hai nàng này vẫn đóng vai trò chiến lợi phẩm mà trưng bày ở đó khiến người ta suýt thì quên luôn sự tồn tại.
“Mang họ vào trong, ta sẽ có sắp xếp sau.”
Chu Cương Liệt nói xong liền dẫn đầu cùng chúng nữ oanh yến cả bầy cùng nhau bước qua đại môn. Trái phải hai bên được hắn ôm eo thân mật là Đãng Hồng Trần và Lạc Thủy, các nàng khác thân phận kém hơn biết ý lùi ra sau.
Lâm Phàm theo lệnh xách Trịnh Viễn Đông đi cùng giam lại với đám gia chủ cỏ đầu tường bị bắt trước đó đợi đem ra xử lý sau, riêng Mã Vinh Thành vẫn đứng tại chỗ, bóng dáng cô đơn nhìn theo vị đạo lữ của mình đang bò tứ chi trên đất đi theo đám người.
Trong số các nữ nhân thì có lẽ thân phận của nàng là hèn kém nhất, bị họ đối xử như tiện nô súc sinh để chơi đùa, nhưng Chung Ly Lạp Chân lại cực kỳ vui vẻ chấp nhận điều đó. Mã Vinh Thành thở dài, lại tìm một chỗ bên cạnh đại môn mà ngồi xuống gục đầu chờ đợi.
“Lạc Thủy tỷ, không định biến trở về như cũ sao?”
Đãng Hồng Trần hướng mắt qua thân thiện mở miệng hỏi. Lạc Thủy sau khi tàn tiệc vẫn còn giữ nguyên cơ thể được cải tạo nở nang đẫy đà, nàng khẽ lắc đầu nhìn lên Chu Cương Liệt.
“Bộ dáng hiện tại là do phu quân ban cho ta, nếu chàng ấy thích thì ta sẽ giữ nó mãi mãi.”
“Ồ, Chu lang chàng lại có sở thích mặn mà như vậy? Hì hì, vậy thì muội cũng muốn được giống như tỷ, Chu lang… giúp thiếp đi.”
Đãng Hồng Trần cầm tay tình lang mà lắc lắc, khuôn mặt nũng nịu đòi hỏi thật khiến người ta vừa nhìn đã yêu. Chu Cương Liệt cười xòa đưa tay bóp nhẹ lên mông đít nàng một cái.
“Khà khà, chỉ cần nàng muốn thì ta sẽ tận tình đáp ứng, nhưng chịu khó đợi thêm chút nữa nhé, trước tiên xử lý chính sự cho xong cái đã.”
Đãng Hồng Trần ngoan ngoãn gật đầu không mè nheo thêm, nàng lại nhìn về phía Lạc Thủy sau đó tủm tỉm che mặt cười khì khì.
“Hì hì, thực ra ở Tuyết Liên Cung vẫn còn vài người có lẽ sẽ phù hợp với khẩu vị của Chu lang đó, chàng có muốn gặp họ bây giờ không?”
“Hửm? Là ai?” Chu Cương Liệt tò mò hỏi, ánh mắt hơi sáng lên.
“Thì là mấy tình nô phàm nhân mà chàng cướp về đây chứ ai. Phu nhân Trương Bạch Lan, hoàng hậu đại Chu Trịnh Ngân Dao, còn có thái hậu Biện Trang Đài nữa.”
“Ồ, ta suýt nữa thì quên mất, các nàng ấy hiện ở đâu? Ba cái đãng nữ dục tính thao thiên đó sao trong dâm hội đêm qua lại vắng mặt?”
Chu Cương Liệt lúc này mới nhớ ra trong Tuyết Liên Cung vẫn còn mấy nàng tình nô năm đó hắn dùng thủ đoạn cướp được từ Sở quốc và Đại Chu hoàng triều, ba nàng kia đều là những mỹ phụ sắc nước hương trời vừa thành thục mặn mà lại cuồng nhiệt lẳng lơ dâm tao không có giới hạn.
“Các nàng vẫn sống rất tốt, chỉ là hiện tại có chút vẫn đề nhỏ nên thiếp tạm thời để họ lưu lại ở sau hậu viện. Với lại thân phận của ba nàng cũng không thích hợp xuất hiện trước mắt thế nhân, nếu tin tức cựu hoàng hậu và thái hậu của Đại Chu hoàng triều bị chúng ta bắt giữ ở đây lại còn biến thành bộ dáng tao đãng điếm ô như vậy e là sẽ khó giải thích với hai lão già ở Vương Thành lắm.”
Đãng Hồng Trần ôn tồn giải thích, Chu Cương Liệt chỉ nhẹ nhàng cười nhạt, với danh tiếng ngày hôm nay của Tuyết Liên Cung lan truyền ra khắp thiên hạ thì hai lão bất tử ở Đại Chu dù biết hoàng hậu cùng thái hậu của mình bị bắt trở thành kỹ nữ cho vạn người cưỡi cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, hai kẻ đó không gây nên sóng gió gì được cả.
“Ừm, nhưng các nàng ấy là gặp vấn đề gì? Không lẽ đã cạn kiệt thọ nguyên?”
Hắn trầm giọng hỏi, dù gì Biện Trang Đài, Trịnh Ngân Dao và Trương Bạch Lan cũng là phàm nhân không thể tu hành, tuy có dương căn đan giúp cộng thêm hơn gấp đôi thọ mệnh nhưng tuổi thọ mỗi người mỗi khác, qua hơn trăm năm biết đâu các nàng cũng sắp sống hết thời gian được gia tăng rồi.
“Ưm, không phải, hì hì, bọn họ còn rất sung sức đó nha, mỗi ngày đều cùng đám nam sủng và cả chúng đệ tử trong cung bày đủ trò dâm dục. Các nàng chỉ là đang mang thai, mấy ngày này chắc cũng sắp lâm bồn rồi.”
Lời Đãng Hồng Trần nói khiến Chu Cương Liệt hơi sững người lại, sau đó thì cười xòa như hiểu ra. Khác với tu sĩ khó sinh hậu duệ, ba mỹ phụ kia là người phàm, chỉ cần vào ngày không an toàn mà cùng những nam nhân phàm tục khác ân ái không có biện pháp bảo hộ thì rất dễ châu thai ám kết.
Đãng Hồng Trần liếc thấy hắn vẫn vui vẻ khi nghe tình nô của mình mang thai con hoang thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng trước đó còn đang khúc mắc sợ Chu lang là người có tính chiếm hữu cao sẽ tức giận khi biết mấy nàng kia vui chơi ra sản phẩm.
Xem ra nàng đã đánh giá thấp lòng dạ phóng khoáng của tình lang rồi. Đối với tình nô Chu Cương Liệt vẫn luôn để các nàng được tự do thoải mái nhất, muốn cùng bao nhiêu đàn ông chơi ra sao thì chơi, miễn vẫn giữ sự trung thành với hắn là được.
Đến đây thì Đãng Hồng Trần đã hoàn toàn yên tâm tiếp tục kể về những chuyện đã xảy ra.
“Chu lang cũng biết mà, Biện Trang Đài các nàng đều là nữ tử phàm nhân, lại bị chàng kích phát tính dục trở nên hoang dâm vô độ, mỗi ngày nếu không có vài ba chục gã trai khỏe mạnh cùng thị tẩm thì các nàng nhất định sẽ ngủ không ngon.”
“Thiếp cũng không cấm họ tuyển lựa nam sủng, bởi vậy một thời gian ngắn sau khi chàng rời khỏi thì các nàng ấy đều lần lượt thụ thai, cũng không biết phụ thân đứa bé là ai. Cứ như vậy, từ lúc chàng đi đến nay trải qua hơn trăm năm thì ba người các nàng cũng là từng ấy thời gian duy trì vòng lặp, ăn chơi thác loạn, mang thai, sinh nở sau đó lại nhanh chóng trở lại cuộc chơi.”
“Ừm… tính đến nay mỗi người cũng sinh ra hơn trăm hậu đại rồi, có vài cặp song sinh và tam sinh nữa, phàm nhân hay tu sĩ đều có đủ, góp phần không nhỏ gia tăng nhân thủ cho Tuyết Liên Cung chúng ta.”
“Không chỉ vậy, những đứa bé mà các nàng sinh nở khi lớn lên hầu hết lại tiếp tục đi theo con đường của mẫu thân chúng. Bọn họ còn không chút câu nệ mà chơi trò loạn luân, con trai với mẹ, huynh đệ tỷ muội với nhau, cháu với bà… thực không ra thể thống gì.”
Chu Cương Liệt nghe nàng kể xong cũng chỉ lắc đầu cười trừ không biết nói gì thêm. Ba cái đãng phụ dâm dật kia ở trong tông môn thế mà lại trở thành cái máy đẻ, chỉ trong vòng hơn trăm năm đã khai chi tán diệp ra không biết bao nhiêu hậu đại.
Các nàng mặc dù là phàm nhân nhưng còn rất thấm nhuần tư tưởng đạo lý của hắn, đắm chìm trong ái dục vứt bỏ hết mọi luân thường đạo đức, không màng cả quan hệ máu mủ ruột thịt.
“Hì hì, cũng vì các nàng ấy thường xuyên sinh nở, thường xuyên làm mẹ cho nên cơ thể bây giờ cũng không khác với Lạc Thủy tỷ bao nhiêu, bởi vậy thiếp mới nói họ phù hợp với khẩu vị của chàng đó.”
Đãng Hồng Trần cười lỏn lẻn nói tiếp. Chu Cương Liệt cũng gật gù tự hiểu. Thần thức của hắn âm thẩm tỏa ra hướng thẳng vào hậu viện nơi trồng Dương Căn Thụ. Lần trước hắn chỉ thăm dò sơ bộ Tuyết Liên Cung cùng mỏ linh thạch bên dưới nên mới không để ý tới nơi trụy lạc này.
Trong một căn phòng lớn trang trí xa hoa lúc này đang diễn ra một màn dâm loạn không hề kém cạnh yến tiệc bên ngoài Tuyết Liên Cung tối qua. Trên chiếc giường rộng rãi đặt giữa phòng đang nằm ba cái mỹ nhân thân thể trần truồng lây dính đầy những dấu vết dâm dịch.
Từng bộ ngọc thể trơn bóng nhớp nháp, hai vú to ngoại cỡ, quầng vú thâm đen rộng hơn miệng tô, đầu ti cương cứng liên tục rỉ ra sữa trắng. Xung quanh giường đứng vây một đám nam nhân có già có trẻ, điểm chung là kẻ nào côn thịt dưới háng cũng khá quy mô vẫn đang cương cứng.
Ba nàng này không ai khác chính là thái hậu Biện Trang Đài, hoàng hậu Trịnh Ngân Dao và quý phu nhân Trương Bạch Lan. Cơ mà lúc này các nàng đều không còn chút tư thái mẫu nghi thiên hạ quý phái đoan trang nào, chỉ giống như ba đầu heo mẹ đang bơi trong bể dục, liên tục rên rỉ cầu hoan.
Các nàng tham lam há miệng đớp lấy những con cặc đưa tới, hai tay không ngừng sục vài con cặc khác, bên dưới hạ thân lại còn một đám nam nhân đang chen chúc nhau ra sức đẩy hông đem dương vật cương cứng đóng từng cú lút cán vào lồn cùng hậu môn.
Động thịt đen sì sần sùi như hắc mộc nhĩ bị kéo giãn ra, cả âm vật cũng sớm bị ngắt nhéo nhiều đến giãn dài, lông mu mọc rậm như đám rừng bị dâm thủy làm cho bết chặt lại.
Bụng ba nàng đều tròn căng đến nứt rạn, tuy nhiên không phải bị nội bắn đến no ứ mà thực sự là bên trong đang nuôi dưỡng thai nhi sắp đủ ngày đủ tháng.
Chu Cương Liệt cũng vô cùng cạn lời với ba nữ nhân hoang dâm vô độ này, sắp tới ngày sinh nở lại chẳng chút kiêng cữ vẫn cứ mặc sức chơi đùa. Đám nam sủng xung quanh dường như cũng rất quen thuộc với điều này, bọn họ thô bạo thao địt các nàng không có chút e dè thai nhi chút nào.
Từng cú nắc đều dùng toàn lực đẩy cặc vào nơi sâu nhất, với thần thức vượt trội Chu Cương Liệt còn có thể nhìn xuyên thấu tình trạng bên trong nội thể của từng người. Quy đầu của mấy nam nhân kia nhiều lần còn xuyên thấu hoa tâm chạm vào màng đệm bao bọc đứa bé. Nếu ấn mạnh tới chút nữa có khi sẽ khiến nước ối vỡ ra làm nàng sinh sớm luôn mất.
“Chậc, đúng là tổ hợp dâm đĩ, rất biết chơi a.” Hắn tặc lưỡi thu hồi thần thức sau đó chợt nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi.
“À, suýt nữa quên mất, Mạt Ly với Tiểu Điệp đâu? Sao ta không cảm nhận được hai đứa nó ở đây? Không lẽ ham chơi nên ra ngoài rồi? Chậc, hai tiểu nha đầu đó chắc bây giờ cũng lớn tướng trở thành mỹ phụ xinh đẹp rồi nhỉ?”
Hắn vẫn nhớ như in hai tiểu cô nương mệnh khổ mà mình cưu mang cứu vớt lúc nào cũng bám lấy hắn như sam, lúc hắn cùng Lạc Thủy rời đi các nàng còn mè nheo một trận đòi theo, phải dỗ dành lắm hai nàng mới chịu ở lại.
Đãng Hồng Trần nghe hắn nhắc tới hai cô nương thì hơi sững người, động tác bước đi cũng khựng lại, nét mặt thoáng hiện vẻ bối rối cùng xót xa.
Chu Cương Liệt cảm nhận rõ tâm tình bất thường của nàng liền dừng lại quay sang gấp giọng hỏi.
“Nàng sao thế? Không lẽ hai đứa nó gặp chuyện gì rồi?”
“Chu… Chu lang, chuyện này dài dòng lắm, chúng ra đi vào trong trước sau đó thiếp sẽ từ từ kể cho chàng nghe.”
Nàng cúi đầu hơi lảng tránh ánh mắt sắc bén của hắn, bộ dáng đầy áy náy cùng lo âu hiện rõ. Chu Cương Liệt biết mọi chuyện e là còn có uẩn khúc sâu xa, cũng không gặn hỏi nữa liền nắm tay nàng cùng Lạc Thủy bước nhanh lên bậc thang hướng về chính điện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 12 |
Ngày cập nhật | 22/10/2025 05:33 (GMT+7) |