Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv55.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 140

Mưa và em


Update Phần 140

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 140: Ngoại truyện – Ngữ Yên ngoan nào!

Làm cha, đó hẳn nhiên sẽ là một trong những, nếu không muốn nói là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi kể từ lúc được sinh ra và tồn tại cho đến bây giờ. Tôi vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, cái lúc mà tôi đứng bên ngoài phòng sinh, tim đập loạn xạ như thể ai đang gõ trống trong lồng ngực, bối rối đến mức chẳng thể nào ngồi yên tại chỗ, cứ đi qua đi lại, đi tới đi lui rồi lại nhìn đồng hồ trong vô thức. Bên trong kia, vợ tôi hẳn là đang đau đớn vật vã lắm, còn tôi thì bất lực, chỉ biết siết chặt hai bàn tay lại với nhau, run lên từng hồi và cầu mong mọi thứ suôn sẻ.

Rồi tiếng khóc đó cất lên, rất nhỏ thôi, nhưng cũng đủ làm tôi chết lặng và sửng sốt. Cả người tôi lúc ấy như tan ra trong phút chốc. Bé Ngữ Yên của vợ chồng tôi được bọc trong chiếc khăn trắng muốt mềm mại, nhìn con lúc này hệt như một đám mây bé xíu rơi xuống và đem đến niềm hạnh phúc vô bờ bến cho tụi tôi. Khi y tá đặt con vào tay tôi, tôi ngỡ như đang ôm cả thế giới, chỉ hy vọng những điều tốt đẹp và hạnh phúc nhất sẽ đến với con, vì con là món quà lớn lao nhất mà thượng đế đã ban tặng cho ba mẹ, con nhỉ?

Con bé đỏ hỏn, mặt nhăn nhúm, đôi bàn tay bé xíu khẽ co lại, thế nhưng trong mắt tôi, Ngữ Yên vẫn là cô bé xinh xắn, dễ thương nhất trên đời này. Và cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi biết được rằng, đây chính là lý do để tôi sống, để tôi tiếp tục cố gắng trong hành trình cuộc đời tiếp theo này. Tôi sẽ là người bảo vệ vững chãi và đáng tin cậy nhất cho vợ con tôi, tôi sẽ trở thành một người đàn ông vững mạnh, là chỗ dựa vững chắc để che chở cho hạnh phúc của gia đình nhỏ này, một niềm hạnh phúc thật chẳng thể nào đong đếm được bằng lời…

Tôi nhìn sang vợ tôi, nơi người phụ nữ xinh đẹp nhất nhà dù đang rất mệt mỏi nhưng ánh mắt long lanh và nụ cười tươi tắn của em khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cả hai chúng tôi im lặng, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Ngữ Yên và một tình yêu đang lớn dần, sâu sắc và không thể gọi tên trong cái khoảnh khắc trân quý ngày ấy. Tôi hôn nhẹ lên trán con bé và tự hứa với bản thân rằng:

– Sau này, dù có vất vả, khó khăn cách mấy, ba cũng sẽ yêu thương và che chở con hết mực, ba hứa!!!

Bạn đang đọc truyện Mưa và em tại nguồn: http://truyensextv55.com/mua-va-em-2/

Bruhhh… bruh… bruhh…

Tiếng rung của điện thoại khiến tôi vô thức tỉnh giấc, bên cạnh là một thứ gì đó mềm mềm đang khẽ đụng vào cánh tay, và một mùi… khai nồng nặc bốc lên trong không khí. Tôi khó khăn mở mắt ra, và với tay lấy chiếc điện thoại, lè nhè nói:

– A… lô?
– Phong hả? Làm gì đó? Dậy cho con ăn sáng giúp em đi! Em có công chuyện đi ra ngoài, tối mới về!
– Cái… cái gì nữa? Hôm qua em mới đi rồi mà? – Tôi nhăn nhó đáp…
– Việc quan trọng, tối về em nói sau. Dậy cho con ăn, thay bỉm cho con luôn đi, nãy em quên! Thế nhen?
– Ơ… này!
– Sao nữa?
– Thế anh ăn gì?
– Tự lo đi, lớn già đầu rồi, làm như con nít. Thôi nhé, em bận rồi!
– Ơ… ơ…

Nói rồi, vợ tôi cúp máy cái rụp, chẳng để cho tôi có bất cứ cơ hội nào để tiếp tục giãi bày hay ăn vạ. Thật là một cực hình khi vài ngày nghỉ ngắn ngủi của tôi kết thúc một cách vô bổ bằng việc phải vùi đầu vào cái mớ hỗn độn mà con nhóc đáng yêu bên cạnh gây ra. Tôi muốn ngất đi tại chỗ khi đập vào mắt mình lúc này là một bãi nước… vàng khè đang chễm chệ ở giữa nệm và nhóc Ngữ Yên nhà tôi thì đang cười tươi hí hoáy nghịch ngợm với… cái bỉm dính đầy… “hàng tồn kho” của nó:

– Trời ơi là trời! Ngữ Yên! Đưa đây cho ba!!! – Tôi nói như hét…
– Hihi, ba ơi… Yên tè… tè rồi…

Con bé vẫy chiếc bỉm về phía tôi làm tôi phải hoảng hốt tránh xa vài mét trước khi bị đám “chiến lợi phẩm” đó dính đầy mặt mũi, quần áo. Thật thà mà nói thì đây không biết là lần thứ bao nhiêu, tôi phải đau khổ chịu đựng cái cảnh này vào buổi sáng rồi, cơ mà tôi vẫn chẳng thể nào làm quen hay hòa hợp được với chuyện đó, vì bạn cứ thử tưởng tượng, hai thứ… sản phẩm đó cùng hòa quyện lại với nhau, thì cái mùi hương đem lại sẽ kinh khủng khiếp đến nhường nào. Chỉ mới nhắc đến thôi, tôi đã muốn nôn thốc tháo tô phở gà đậm vị mà vợ tôi vừa nấu ra rồi, hic hic. Bé nhà tôi năm nay đã lên 3, cơ mà mẹ nó vẫn muốn mặc bỉm cho nó vào ban đêm vì nó có cái tật… dấm đài chưa sao khắc phục được, cơ mà chẳng hiểu sao hôm nay vừa có tí chất lỏng, lại còn có thêm cả phần… chất rắn nữa, ục ục.

Một ngày hứa hẹn nhiều vất vả của tôi bắt đầu bằng việc lau dọn giường chiếu, nhét đống chăn gối nệm vào máy giặt rồi khổ sở đưa Ngữ Yên vào trong bồn tắm, pha nước vừa đủ ấm để tắm rửa cho con. Nói gì thì nói, so với việc dọn dẹp cái đống ban nãy thì việc tắm cho Ngữ Yên dễ dàng thoải mái hơn nhiều, chí ít là tôi sẽ được sạch sẽ trong suốt quãng thời gian đó, dù rằng con bé nhà tôi chỉ mải mê lo nghịch nước chứ không biết là ông già đáng thương của nó đang thiểu não đến thế nào:

– Ngữ Yên, ba dặn nè!
– Dạ.
– Lần sau con đừng có gỡ bỉm ra, biết không? Khi nào muốn đi tè thì nói ba hoặc nói mẹ, nghe chưa?
– Ưm… ưm… hihi… hông nghe đâu… hông nghe đâu…

Ngữ Yên cười tít mắt, lấy đôi bàn tay bé nhỏ hất nước vào mặt tôi và lộ rõ vẻ khoái chí. Chẳng rõ con bé có hiểu những gì tôi vừa nói hay không, chỉ là tôi cảm thấy tôi đang mang phận đẻ thuê, vì cái con ranh con đáng yêu này chẳng khác gì mẹ nó cả, cả bên trong lẫn bên ngoài, vì cứ mỗi lần tôi căn dặn, thì y như rằng sẽ bị bỏ ngoài tai, bực hết cả mình mẩy, hừm hừm.

Hồi nào giờ thì việc cho con ăn sáng là công việc của vợ tôi, vì khi ấy thì tôi vẫn còn đang bận ngủ vì chạy deadline buổi đêm, thành ra tôi hoàn toàn mù tịt về công việc này. Nhưng nói thì là nói vậy, dù sao con nhóc nhà tôi cũng đã lên 3 tuổi, thành ra việc ăn uống cũng không khó khăn như hồi còn nhỏ. Nhớ lúc ấy mỗi lần tôi pha sữa cho con thì y như rằng không bị bà ngoại của Ngữ Yên rầy la thì cũng bị vợ tôi chửi cho to đầu vì cái tội làm sai công thức, nghĩ lại cũng thấy rùng mình:

– Con gái!
– Dạ?

Tôi ôm lấy Ngữ Yên trong lòng, ngồi phịch xuống ghế sofa để tận hưởng một chút cảm giác khoan khoái và thư giãn. Hít hà mùi hương thơm trên tóc con, tôi bỗng thấy cuộc đời nhẹ nhàng và hạnh phúc biết bao. Đúng là chỉ có những ngày nghỉ như thế này, tôi mới được ôm lấy hình hài bé nhỏ xinh đẹp này một cách thoải mái và hào hứng đến vậy:

– Bình thường, mẹ cho con ăn sáng món gì?
– Dạ, bánh mì ăng uých.
– Gì?
– Bánh mì ăng uých – Ngữ Yên tự tin…
– Sandwich hả?
– Dạ, ăng uých, hihi.
– Trời đất, sao cho con ăn đó chán vậy?

Dĩ nhiên, tôi lúc ấy chẳng biết vì sao Ngữ Yên lại nói tên của món bánh mì sandwich ra trước nhất, dù rằng mỗi ngày, vợ tôi đều đổi món cho con bé, thế mới lạ chứ lại:

– Vậy con ngồi đây đi, ba đi làm bánh mì cho con!
– Hông, hông, muốn ba cơ!

Ngữ Yên ôm chặt lấy tôi, nhõng nhẽo không chịu ngồi yên tại chỗ. Dĩ nhiên rồi, đàn ông mà, con gái yêu bám đuôi như vậy lại càng vui chứ nỡ lòng nào mà rời xa con được, vậy nên, tôi bế con nhóc sang ngồi ở bàn bếp rồi hí hoáy lục tủ lạnh lấy hộp sandwich ra ngoài. Bình thường thì thi thoảng tôi cũng ăn món này, cơ mà tôi không quen ăn kiểu tây, tôi chỉ quen kiểu Việt, nên là tôi đổ sữa đặc ông Thọ ra chấm ăn ngon lành, hệt như ngày tôi còn nhỏ, còn vợ tôi cho con ăn thế nào, tôi mù tịt, vậy nên là:

– Đây! Chấm vô đây ăn nhen!

Tôi mỉm cười tự hào đặt chén sữa đặc đầy ụ trước mặt Ngữ Yên và hướng dẫn con bé cách chấm sữa sao cho chuẩn chỉ để sữa không vương vãi ra ngoài, tiện thể cũng không quá nhiều sữa để tránh ngọt gắt cổ:

– Ngon không con gái?
– Dạ, ngon, ngon! – Cô bé cười toe, xem chừng hài lòng lắm…
– Ngày xưa ba cũng thích ăn như vậy lắm, nhưng ba ăn với bánh mì dài cơ, không phải sandwich. Lúc còn một chút thì ba sẽ pha một ly sữa nóng rồi thả bánh mì vào ăn cho dễ nuốt.
– Yên cũng muốn, ba pha cho Yên đi!

Con nhóc chìa mẩu bánh mì bé tẹo ra về phía tôi, và chỉ ít phút sau, bằng chiếc bình nước nóng thần kỳ mà vợ tôi mới sắm, tôi đã có ngay cho con một ly sữa nóng thơm điếc mũi:

– Đưa đây để ba chấm cho, coi chừng nóng, nhớ thổi nhé!
– Dạ, phù phù…

Ngữ Yên làm điệu bộ thổi hơi khiến tôi bất giác bật cười. Tôi không biết tại sao vợ tôi lại than thở tối ngày vì cứ phải trông nom con bé, chỉ là tôi thấy nó đáng yêu quá mức, cục vàng bé nhỏ của tôi, sao lại có thể rắc rối được kia chứ:

– TRỜI ƠI!!! CON LÀM GÌ ĐÓ???
– Hihi, Yên không thích ăn, nóng… nóng…
– Nóng con phải nói ba thổi cho, chứ sao lại quăng xuống đất thế?
– Nhưng… mẹ nói không được ăn nóng, sẽ bị phỏng miệng, Yên không thích ăn nóng mà! – Cô bé bĩu môi làm mặt buồn…
– KHÔNG THÍCH LÀ QUĂNG TÙM LUM VẬY ĐÓ HẢ? – Tôi tròn mắt quát lớn…
– Hức, hức… ba mắng Yên… Yên méc mẹ cho coi! Huhuhu…

Nói rồi, con bé òa khóc nức nở khiến tôi cũng phải cắn răng mà bỏ dở bữa ăn để ôm con vào lòng dỗ dành. Thiệt đúng là, bảo sao ông bà nội Ngữ Yên vẫn nói là tôi bị lừa, vì phải nuôi cùng lúc 2 đứa giống hệt nhau, chỉ khác là một đứa to còn một đứa nhỏ thôi. Ngữ Yên có cái trò ăn vạ kinh điển y như mẹ nó, cứ bị tôi quát một hồi thì sẽ chuyển sang chơi trò mè nheo, mà tôi thì tính lại hay động lòng, thành không còn tâm lý để mà nạt nộ nữa, đúng là… bạc phận mà.

Sau một hồi nài nỉ thành công, Ngữ Yên đang yên vị trên sofa mà theo dõi bộ phim hoạt hình Tom&Jerry yêu thích. Tôi muốn cho con bé xem Dragon Ball hơn, cơ mà vợ tôi trừng mắt một cái thì tôi cũng sợ mất mật mà quên mất luôn mục đích ban đầu của mình, thành ra là, tôi đành ngậm đắng nuốt cay nhìn con gái tôi cười khúc khích với con mèo ngốc nghếch đang bị con chuột ranh ma hành hạ. Tôi là tôi chúa ghét con chuột Jerry, suốt ngày cứ đi hành hạ mèo Tom tội nghiệp, thật chẳng hiểu sao mà người ta lại xây dựng con chuột là nhân vật chính diện nữa, lạ thật.

Một lát sau, trong lúc tôi đang hí hoáy thu dọn bếp núc, thì tiếng chuông điện thoại lại reo vang:

– Ngữ Yên, nghe điện thoại dùm ba, ai gọi đó?
– Mẹ! Mẹ! Mẹ!

Cô bé hân hoan reo lên, hí hoáy bắt máy ngay tắp lự. Sở dĩ Ngữ Yên nhận ra được đó là vợ tôi, vì quả ảnh đại diện hình con heo mà tôi để trên điện thoại, chỉ dành riêng cho cô vợ hắc ám của mình mà thôi, với cả là ngay khi bấm nút nhận, thì gương mặt thanh tú xinh đẹp của vợ tôi đã hiện lên rõ mồn một:

– Con bấm cái nút bên trái phía dưới để mở loa ngoài cho ba nghe với!

Cái lứa tôi ngày xưa phải gọi là rành công nghệ lắm rồi, cơ mà mấy đứa nhóc bây giờ chẳng hiểu sao uống sữa loại gì mà càng lúc càng thông minh ra như thế. Dù chưa biết đọc mặt chữ, Ngữ Yên đã thao tác chuẩn chỉ không sai một ly để tiếng vợ tôi lại vang vọng khắp căn phòng:

– Ôi, con gái của mẹ đó hả? Ba cho ăn sáng gì rồi nè?
– Con ăn bánh mì ăng uých, uống sữa – Con bé thật thà đáp…
– Trời đất ơi, sao lại ăn cái đó nữa, mới ăn đây mà? – Tiếng vợ tôi có dấu hiệu thay đổi, khiến tôi cũng hơi có chút chột dạ…
– Mẹ ơi, mẹ ơi! Yên coi Tôm và De Ghi nè! – Ngữ Yên ngọng ngịu nói…
– Con gọi ba ra đây cho mẹ hỏi!

Vừa nghe đến đó, tôi tức tốc lau dọn bằng tốc độ bàn thờ rồi phóng ra để hành lễ trước vương hậu của gia đình:

– Anh nghe nè!
– Anh nghĩ sao mà cho con ăn sandwich vậy hả?
– Ơ… sao anh hỏi thì con nói là em hay cho ăn sandwich?
– Con nào ăn sandwich? Cái đó là em ăn, con ăn cháo, ăn phở, ăn bún, ngày nào em cũng nấu, bộ anh không thấy hả? – Vợ tôi nhăn mặt…
– Ơ… sao em không nói? – Tôi khẽ gãi đầu bối rối…
– Nói gì mà nói? Suốt ngày chỉ có cắm mặt vào máy tính, biết cái gì đâu hả? – Cô ấy nói nhẹ nhàng, mà sao tôi nghe như sấm rền bên tai…
– Chứ giờ… sao?
– Chịu luôn đấy, tôi đi vắng một cái là có chuyện. Cỡ nửa tiếng nữa cho con ăn nhẹ trái cây, em gọt sẵn rồi, lấy ra ăn, ăn ít thôi, để lại chiều ăn tiếp, nhớ chưa?

Giọng điệu sếp lớn của vợ khiến tôi đâm ra giận dỗi ngang, cơ mà trong nhà này, tôi không dám bật lại cô ấy, vì thứ duy nhất tôi bật được, chỉ có thể là công tắc điện mà thôi:

– Rồi! – Tôi đáp cụt ngủn…
– Ai rồi? Nói chuyện với ai kiểu đó?
– Anh nhớ rồi! – Tôi xuôi xị…
– Trưa tôi gọi kiểm tra, làm ăn cẩn thận đấy!
– Dạ, thưa bà, con nghe rồi!
– Hứ, thôi, em làm tiếp đây, có gì thì nhắn em hen? – Cô ấy đổi giọng ngọt ngay, thật ảo diệu…
– Ừa, bái bai vợ yêu, bái bai mẹ đi con! – Tôi cố cười trừ…
– Bai bai bai mẹ mẹ mẹ!!!

Tôi thở hắt ra và ngã ngửa ra ghế sofa mà ngao ngán lắc đầu, hóa ra việc chăm con đúng là không đơn giản như tôi nghĩ, chưa kể thêm một bà “chủ nhà” khó tính suốt ngày cứ phải gọi điện kiểm tra và đốc thúc khiến tôi áp lực hệt như vận động viên chuẩn bị thi đấu Olympic vậy, hừm hừm…

10h30 sáng, sau khi cho Ngữ Yên ăn vài miếng đu đủ tráng miệng, tôi lại tiếp tục được trổ tài diễn xuất thượng hạng của mình. Lần này, tôi được đặc cách đóng vai khách đến nhà hàng với bộ đồ nghề cực kỳ chuyên nghiệp mà vợ tôi đã sắm cho nhóc Ngữ Yên:

– Alo, tôi muốn ăn, cho mượn menu nào!
– Có một món thoy, ba muốn ăn gì?
– Có một món còn hỏi muốn ăn gì? Vậy bao nhiêu tiền thưa cô chủ?
– 5 Triệu 1 phần! – Ngữ Yên tự tin đáp…
– CÁI GÌ??? 5 TRIỆU?? ĂN CƯỚP À???
– Sao ba nói Yên ăn cướp, hức hức…

Nhận thấy cô con gái rượu bắt đầu có dấu hiệu mè nheo, tôi xuôi xị chuyển bài ngay:

– À không, không, tôi nói nhầm, tôi không ngờ là rẻ đến như vậy, cho tôi 1 đĩa nhé!
– Quý khách… chờ chúc! Có liền!

Trong lúc Ngữ Yên hí hoáy làm đồ ăn, tôi cũng tranh thủ lục túi xem còn đồng 5000 nào không để giả vờ làm… 5 triệu. Mà tôi không hiểu đội làm đồ chơi bây giờ phát minh ra mấy món này kiểu gì, thế quái nào mà tôi thấy mỗi lần xoay nút vặn bếp là có đèn đỏ bên dưới cộng thêm tiếng kêu tanh tách làm tôi cứ tưởng nó bốc lửa thật, giật hết cả mình mẩy. Đã thế rau củ quả, thịt cá còn cắt đôi, cắt ba ra được, vòi nước rửa rau còn có cả nước thật chảy ra, ôi trời đất quỷ thần ơi:

– Xong rồi, xong rồi, quý khách cho xin tiền rồi mới được ăn!
– Ăn xong mới trả tiền chứ, lỡ ăn xong ngộ độc thì sao?
– Hong được, phải trả tiền trước cơ! – Ngữ Yên mè nheo…
– Nhưng tôi không có tiền, ăn miễn phí được không?
– Được, ăn cái này!

Nói rồi, cô bé lấy ra một cục… phân đồ chơi màu nâu, có đôi mắt ngu xuẩn ở phía trên và một cái miệng cười đần thối rồi đặt vào trong đĩa đẩy về phía tôi:

– Xin mời quý khách!
– Trời đất!!! Ai dạy con… kiểu này hả Ngữ Yên?

Tôi hoảng hồn, nhăn mặt hỏi con nhóc:

– Lần trước con muốn ăn miễn phí mẹ cũng đưa cho con cái này mà! – Ngữ Yên thật thà nói, vẻ như chẳng biết cái cục đó là cục gì…
– Lạy chúa! Mẹ cái kiểu gì vậy không biết nữa? Mẹ nói con sao?
– Mẹ nói ăn miễn phí thì chỉ ăn cái này thôi, vì cái này cũng miễn phí! – Con bé tròn xoe mắt ngạc nhiên…

Lẽ ra tôi rất tức giận, cơ mà nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của cô con gái xinh xắn, tôi lại bất giác ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thật đúng là chỉ có vợ tôi mới nghĩ ra được mấy cái trò như vậy, cũng may là cô ấy chưa dạy cho Ngữ Yên nói bậy nói bạ, chứ không thì tôi phải dạy cho một trận ra nhẽ, hừm hừm, thế mà quát nạt tôi như đúng rồi, thật đúng là, đàn bà…

Chán buôn bán nấu ăn, một lát sau, Ngữ Yên đòi tôi chơi trò giải cứu công chúa, dĩ nhiên công chúa sẽ là… tôi, còn con nhóc sẽ làm hoàng tử cưỡi ngựa đến giải cứu, và con ngựa ở đây là chiếc xe hơi đồ chơi mà dì Hạnh tặng cho con bé nhà tôi khi nó đón sinh nhật tháng trước:

– Hây hây! Công chúa đang bị đá đè mà, hông biết đâu, huhu!

Ngữ Yên dặm chân xuống đất huỳnh huỵch khi tôi không chịu nằm yên như kịch bản mà thò đầu ra ngoài bấm điện thoại:

– Đây đây, công chúa ngộp thở quá phải thò đầu ra hít thở, rồi, đá đè rồi đây!

Tôi tóm vội lấy mấy cái gối ôm to đùng rồi đè lên người mình, nằm im chịu trận:

– Dậy đi công chúa, hoàng tử tới rồi!

Con bé lấy cây kiếm nhựa chọc vào chân tôi:

– Hoàng tử gì mà cùi bắp vậy, phải mang đá ném ra ngoài chứ?
– Nhưng hoàng tử không thích, hoàng tử phải là người quyết định cơ! – Ngữ Yên lộ giọng mè nheo…
– Vậy thôi hoàng tử biến đi cho rồi, vậy mà đòi cứu công chúa! – Tôi vờ giận dỗi…
– Huhuhu, ba nói Yên biến đi, Yên méc mẹ cho coi!!! Huhuhu, mẹ ơi!!! Mẹ ơi!!! Ba trêu con!!! Huhuhu!
– Ê này!!!

Nói rồi, “hoàng tử” cưỡi xe hơi phóng ra phía ngoài và đứng dưới camera khóc rống lên như thường lệ. Sở dĩ có chuyện này xảy ra là vì vợ chồng tôi đã quyết định lắp camera khắp nhà, lắp cả phòng ngủ của Ngữ Yên nhằm kiểm tra con bé hàng ngày hoặc theo dõi con lỡ có đi đâu xa mà nhớ quá. Thế nên, con nhóc cứ mỗi lần có chuyện gì là lại chạy ra đứng trước camera gào lên thật to, lúc thì méc tôi, còn mẹ đi vắng chuyển qua méc mẹ, dù rằng ít khi nào lời kêu gọi đó được đáp lại:

– Thôi, thôi, ba xin lỗi, ba mua kem cho Ngữ Yên hen?
– Hông chịu đâu, nghỉ chơi ba luôn, huhuhu!!!
– Vậy ba dẫn đi công viên trò chơi, chịu không nào?
– Hoonggg!!! – Cô bé kiên quyết…
– Chứ con gái muốn sao nè?

Tôi ôm lấy Ngữ Yên vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho con rồi thủ thỉ:

– Yên muốn… mẹ cơ! Muốn mẹ!
– Nhưng mẹ đi làm rồi, con phải ngoan mẹ mới về sớm, biết không?
– Hức… hức… chị Min đâu rồi ba?
– Chị Min đi học rồi, chiều chị Min mới về chơi với Ngữ Yên, nhé?
– Sao ba không đi học? – Cô bé nhõng nhẽo đưa tay lên xoa mặt tôi…
– Ba học… giỏi quá, nên ba không cần học nữa!!!
– Vậy sau này Yên cũng học giỏi, để không cần đi học nữa giống ba!
– Không được, ở nhà chỉ có một người học giỏi thôi, còn lại học dốt nên phải đi học đi làm, giống mẹ vậy đó, mẹ học dốt nên phải đi làm!

Ngữ Yên tròn xoe mắt nhìn tôi, đôi mắt long lanh vẫn còn vương lại những giọt lệ khiến con bé càng xinh xắn hơn nhiều lần:

– Học dốt là sao hả ba?
– Học dốt là… bị điểm kém, học dở, bị thầy cô mắng đó!
– Mẹ học dốt hả ba?
– Ừ… mẹ… mẹ học dốt lắm, nên lâu lâu lại phải đi ra ngoài học, để Ngữ Yên ở nhà với ba đó! – Tôi nói cứng, dù rằng đã hơi chột dạ…
– Hihi, mẹ học dốt, mẹ dốt!
– Ờ… ờ… mà… con đừng có nói với mẹ như vậy đó nhen?
– Dạ? – Cô bé ngơ ngác…
– Mẹ không thích ai nói mẹ học dốt, nên con cũng không nói, chứ không là mẹ đánh đòn đó, biết không?
– Dạ, Yên nhớ ròi!

Sau câu nói đó, chỉ vài phút sau, thì Ngữ Yên đã ngủ thiếp đi trong lòng tôi, khuôn miệng xinh xắn và cả đôi gò má bánh bao kia cứ thi thoảng lại được con nhóc lấy tay hí hoáy gãi qua gãi lại, trông đáng yêu chẳng thể nào tả được. Từ ngày có Ngữ Yên trên đời, tôi đâm ra bị nghiện ôm con bé quá đáng, đến mức vợ tôi cũng phải nhăn nhó cằn nhằn vì tôi chẳng thèm ôm cô ấy như dạo nọ nữa mà cứ hở tí là ôm con:

– Tự nhiên mất chồng!
– Hờ hờ, em ghen với con à?
– Ai thèm ghen với nó, con nhỏ… khó ưa, hứ! – Vợ tôi nguýt dài…

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi biết thừa là vợ tôi thương Ngữ Yên lắm lắm, có khi còn hơn cả tôi ấy chứ, vì cô ấy có kinh nghiệm hơn tôi và dĩ nhiên là chăm lo cho con chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì, cũng chẳng để con xây xát bất kỳ điểm nào, thành ra là ba mẹ tôi cứ khen mãi:

– Vợ mày chăm con khéo thế mà mày không học được gì à con?
– Uầy, cái đó là… tài năng thiên bẩm của cô ấy, con đâu bắt chước được?
– Mà có bắt chước cũng chẳng ra gì đâu, bữa nào nó đi vắng thì mang qua cho mẹ trông cho, mày lo thân mày đi!
– Ớ!

Trưa hôm đó có lẽ là quãng thời gian nhẹ nhàng và yên bình nhất trong ngày đối với tôi, vì sau khi được nữ vương căn dặn đủ điều, tôi đã không bắt con gái yêu ăn thêm mấy miếng sandwich nữa mà thay vào đó là một tô phở bé xíu thơm nức mũi cho Ngữ Yên và một tô to khổng lồ dành riêng cho tôi, chiến binh già cỗi và con nhóc yêu tinh đáng yêu nhất trần đời này.

Ăn uống xong xuôi, thay vì tiếp tục quậy phá như ban sáng, tôi bắt Ngữ Yên phải lên giường ngủ cho lại sức, với cả buổi trưa tôi cũng chẳng còn đủ lực để mà nghịch ngợm đủ trò với nó nữa. Nhớ lại ngày xưa, tôi cũng chẳng muốn ngủ trưa, cơ mà ba tôi vẫn bằng mọi giá ép tôi nằm trên giường, rồi thì trong cơn ấm ức hậm hực vì không được chạy nhảy cùng đám bạn trong xóm, tôi vô thức ngủ thiếp đi lúc nào không hay trong cơn gió dịu nhẹ thoang thoảng của mùa hè, nghĩ lại mà thấy thương các cụ, ngày xưa cũng vất vả với mình lắm chứ chẳng đùa, giờ có con rồi mới hiểu được lòng cha mẹ, hây dà.

Hơn 3h chiều, sau một giấc ngủ mê man và sảng khoái, hai cha con được đánh thức bởi tiếng chuông cửa kính coong bên ngoài. Vì là nhà chung cư, thế nên khách khứa đến nhà là cứ trực tiếp kêu gọi như vậy, không cần phải ra ngoài mở cửa phiền phức như khi ở dưới mặt đất. Cơ mà ở riêng cũng có cái thú vị, vì nó khiến cho vợ chồng tôi cảm thấy tự do và thoải mái hơn nhiều. Vì dù sao đi chăng nữa, bọn tôi đã lớn, cũng đều có công ăn việc làm ổn định, thu nhập không thể nói là quá giàu có, nhưng của ăn của để cũng không thiếu, vậy nên cũng muốn tự tạo lập tổ ấm cho riêng gia đình nhỏ của mình. Ở chung cư chỉ là giải phải tạm thời, vì cả tôi và vợ đều đang rất cố gắng, từng ngày, từng giờ nhằm kiếm đủ tiền để chuyển xuống ở dưới mặt đất cho hòa hợp với thiên nhiên. Hơn thế nữa, chúng tôi cũng muốn những đứa con của mình được tận hưởng tất cả những đặc ân thú vị mà ở nhà chung cư chẳng bao giờ có, đó là lũ trẻ hàng xóm, những người bạn mới, và cả những trò chơi dân gian quen thuộc, để tuổi thơ của các con hiểu được thế nào mới đúng là… tuổi thơ:

– Ai đó?
– Tôi nè ông già, mở cửa đi!

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của cô em gái thân thiết khiến tôi vội vàng vùng dậy lao ra ngoài, vừa kịp lúc khiến Ngữ Yên cũng mở mắt ra và líu ríu chạy theo chân tôi:

– Aaaaa, cô Qyn, cô Qyn tới chơi!!!

Ngữ Yên cười tít mắt, chạy vội tới chỗ Ái Quyên, cô em gái thân thiết của gia đình tôi, người vẫn thi thoảng ghé qua chơi với con bé:

– Chồ ôi, Ngữ Yên của cô đó hả? Con đang ngủ hả, sao tóc tai bơ phờ thế?
– À, hai cha con… hơ hơ… đang ngủ… Oáppppp!!! – Tôi gãi đầu ngáp ngắn ngáp dài…
– Giờ này mà còn ngủ, dậy ra ngoài hít thở không khí đi, ông lười quá đi mất! – Ái Quyên nhíu mày…
– Cô mua gì cho anh à?
– Mua gì mà mua, nè!

Mặc dù nói là vậy, Ái Quyên vẫn chìa tay ra đưa cho tôi một túi đồ ăn lỉnh kỉnh đủ các thể loại, từ bánh ngọt cho đến nước trái cây, sữa chua, đủ kiểu:

– Em mua gì tùm lum vậy?
– Vợ ông nhờ mua, tôi tiện đường ghé qua đưa thôi!
– Dạo này hai người tình thương mến thương dữ vậy?
– Xì, rồi đâu lại vào đấy thôi! – Ái Quyên bĩu môi…
– Rồi… đưa tiền cho em chưa?
– Khỏi! Mua cho cháu tôi, tiền bạc gì.
– Hờ hờ, Ngữ Yên cảm ơn cô Quyên đi con!

Con nhóc ôm chặt lấy Ái Quyên rồi thơm hì hục lên mặt cô nàng:

– Muoahhh, muoahhh, Yên iu cô Qyn nhất!!!
– Cô cũng yêu Yên nhất, ở nhà với ba có vui không nè?
– Dạ vui! Ba nấu phở Yên, chơi cứu công chúa nữa!
– Ừ, thích quá ha? Vậy tối đi chơi với cô Quyên hay ở nhà với ba?
– Dạ… dạ…

Ngữ Yên thoáng bối rối, con bé nhìn tôi vài giây rồi lại quay sang phía Ái Quyên đắn đo:

– Yên… ở nhà với ba! Ba ở nhà một mình buồn lắm!

Con bé bỗng quay sang với tay đòi về với tôi, mặc cho Ái Quyên đang mỉm cười tủm tỉm phía sau:

– Nhìn cái mặt kìa! Sướng nhé! Con gái thương ba quá đi mà, cô Quyên ghen tị luôn đấy!

Khỏi phải nói, lúc này thì tôi hạnh phúc đến nhường nào, vì dù có là một con nhóc siêu quậy, tinh nghịch và lì lợm đi chăng nữa, bé Ngữ Yên của tôi vẫn có một ưu điểm vô cùng lớn lao, đó là con bé thương tôi nhất nhà, đảm bảo luôn là thật, không phải vợ tôi đâu nhé. Tôi cũng không biết tại sao, nhưng Ngữ Yên luôn luôn bảo vệ và đứng về phía tôi mỗi lần tôi bị vợ mắng, hoặc tương tự như vậy. Tôi cũng biết người ta hay có câu nói “con gái là người tình kiếp trước của bố”. Tôi đã nghe câu này nhiều lần, nhưng tôi thú thật là tôi thấy câu này thật sự hơi bị “kinh tởm” và có phần “bệnh hoạn”, vì con gái là con gái, mà ba dĩ nhiên phải thương con, cớ sao lại dùng những từ ngữ của người để áp vào thứ tình cảm trong sáng của một đứa con nít, điều đó có thực sự đúng đắn hay không? Mặc dù khi nói ra ý kiến này, tôi cũng bị nhiều người phản bác lắm, nhưng tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình, rằng tình cảm cha con thiêng liêng, cao quý, không nên đánh đồng nó với những thứ tình cảm nam nữ phù phiếm, điều này thực khó mà chấp nhận, con gái nhỉ?

Ái Quyên ngồi chơi với cha con tôi được tầm nửa tiếng thì ra về, vì cô nàng còn bận chăm chút cho gia đình nhỏ nữa chứ. Nói không phải khoe, em gái tôi mới lấy chồng được vài tháng thôi đấy, hy vọng là em và chồng sẽ thật hạnh phúc, hạnh phúc mãi mãi, vì em xứng đáng với điều đó, cô em gái nhỏ bé tốt bụng của anh!

Sau khi tắm rửa cho Ngữ Yên xong xuôi, tôi quyết định không bày biện nấu ăn nữa mà chở con bé sang chơi với ông bà nội. Gì thì gì, ngày thường thì không nói, nhưng hễ cứ đến ngày nghỉ là tôi bằng mọi giá sẽ đưa con sang chơi với ông bà nội, vì dù sao đi chăng nữa, việc tôi không thể ở chung với ba mẹ đã là một trong những điều khiến tôi áy náy nhất rồi, giờ đến cả cháu nội cũng không cho ông bà gặp thì còn xem ra thể thống gì nữa. Chiều hôm nay lất phất mưa nhẹ, vừa đủ để ướt nếu đi lại ngoài đường nhưng cũng không đến mức khiến tầm nhìn bị giảm sút đi nhiều lần. Cũng may là sau quãng thời gian dài dằn vặt và hành xác với trường lái, tôi cũng đã lấy được tấm bằng lái xe hơi uy tín và trách nhiệm về cho riêng mình, để có thể đưa vợ con đi chơi khắp cùng trời cuối đất mà không sợ nắng gió cản trở. Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng riêng việc được thấy vợ con tôi tươi cười rạng rỡ ở băng ghế sau trong mỗi chuyến đi chơi là một niềm hạnh phúc mà tôi chẳng thể diễn tả nổi thành lời. Nó khiến tôi cảm thấy bản thân mình đã hoàn thành được mục tiêu của cuộc đời, và giờ thì cố gắng phát triển mục tiêu đó thành những thứ to lớn hơn, vì con gái tôi, cũng đang lớn lên hàng ngày mà:

– Ông nọi, bà nọi!!!

Ngữ Yên chạy ù đến nhảy vào lòng ông nội trước tiên, vì tôi đã dặn con bé phải làm như thế, và có vẻ thì con nhóc cũng có tí ưu ái hơn dành cho ông nội thì phải, vì xem chừng Ngữ Yên rất khoái được ông cọ những cọng râu lún phún lên mặt, hơi ngứa, hơi rát, nhưng lại rất sảng khoái, hệt như massage vậy:

– Hihihi, ông nọi ơi, Yên buồn mà, hihihi!
– Cháu gái ông đã ăn cơm chưa nào?
– Dạ chưa… ba nói qua ăn cơm với ông bà nọi!
– Thế à, sao giờ này mày còn chưa cho nó ăn hả con?

Ba tôi trừng mắt nhìn về phía tôi, lúc này đang nằm dài trên ghế xem TV:

– Ơ, con… dẫn cháu qua chơi với ba mẹ rồi còn gì nữa, sao ba chửi con?
– Tao chửi mày bao giờ, mày chỉ suốt ngày máy với móc, cháu tao nó đói thì mày biết!
– Ơ…

Nói rồi, Ngữ Yên lại chạy sang chỗ bà nội tiếp tục mè nheo:

– Bà nọi ơi con đói!
– Đó mà thấy chưa? – Ba tôi quát lớn…
– Rồi rồi, để bà lấy cơm cho con ăn nhen, tội nghiệp cháu tôi!

Mẹ tôi bình thường thì sẽ vụt cho tôi vài cái cán chổi rồi, cơ mà hôm nay có cháu gái đang ở đây, bà không tiện sử dụng ra tuyệt thế võ công của mình, chỉ lẳng lặng bế con bé vào trong và lấy cơm cho cháu ăn. Ngữ Yên đi đâu cũng được người lớn yêu thương, vì con bé thành thật mà nói cũng trắng trẻo, xinh gái, và hơn thế nữa là khả năng nhõng nhẽo, ăn vạ thượng thừa, ai mà không thương cho được kia chứ.

Kết thúc màn “ăn chực” tại nhà ông bà nội, tôi để Ngữ Yên chơi với ông bà thêm vài tiếng nữa rồi sau đó lại tiếp tục đưa con nhóc đi dạo phố chút ít trước khi chuẩn bị về ngủ. Buổi tối ở Sài Gòn thì mát mẻ hơn đôi chút, dù rằng lượng người đổ ra đường vẫn đông như quân Nguyên, chỉ khác là đã giảm bớt đi những cái đầu nóng do kẹt xe hay những cuộc cãi vã không có hồi kết những khi va chạm, vì dù sao cũng đã gần 9h tối rồi kia mà. Cũng may là Ngữ Yên nhà tôi cũng thuộc dạng “ngoan ngoãn”, “dễ bảo” nhất là mỗi khi ngồi trong nhìn ba lái xe. Chứ xui rủi mà con bé nghịch ngợm nhảy nhót như lúc ở nhà chắc tôi giờ đây phải hầu tòa mệt nghỉ rồi mất.

Cơn mưa giờ đây đã bắt đầu nặng hạt, những giọt nước khẽ rơi xuống ngoằn ngoèo trên ô cửa kính khiến Ngữ Yên say mê nhìn ngắm hồi lâu, dường như con bé cũng thích mưa, hệt như tôi vậy, dù biết là, cứ mỗi khi mưa xuống, trong lòng tôi chỉ vô thức mà dấy lên những kỷ niệm đau buồn nhưng chẳng thế không nhớ đến.

Tôi với tay bật vội bản nhạc Kiss The Rain, để từng giai điệu du dương và man mác ấy chìm đắm vào từng mạch máu, từng tế bào. Đến ngần này tuổi rồi, tôi vẫn không ngừng được cái cảm giác dễ chịu và nhẹ nhàng mỗi khi nghe bản nhạc huyền thoại này dưới cơn mưa tầm tã ngoài kia. Tôi không biết Ngữ Yên có cảm nhận được những gì tôi đang nghĩ không, nhưng ánh mắt của cô con gái đáng yêu đang long lanh nhìn ra bên ngoài khiến tôi bồi hồi quá đỗi. Ánh mắt đó làm tôi bất giác nhớ về những kỷ niệm trong quá khứ, dưới những cơn mưa bồi hồi, lạnh lẽo mà… ấm áp đến lạ kỳ. Chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà tôi lại lái xe đi ngang qua cái trạm xe bus quen thuộc ngày ấy, cái nơi mà đã để lại trong tôi vô vàn những kỷ niệm đau buồn và cả hạnh phúc của một thời thanh xuân rực rỡ nhưng cũng ướt đẫm nước mưa. Đã có lúc tôi tự trách mình rằng nếu tôi hành động khác đi, có lẽ mọi thứ sẽ chẳng phải trở nên thế này. Thở dài một cái, tôi đưa mắt nhìn về xa xăm, dù sao thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ, hãy để cho nó ngủ yên như thể một kỷ niệm đẹp, còn hơn là cứ mãi nhớ về như một vết thương chẳng thể nào lành lại được.

Chuyến hành quân của cha con tôi kết thúc với một que kẹo bông ngọt gắt cổ trên tay Ngữ Yên và màn mắng chửi té tát của vợ tôi khi hai cha con từ ngoài cửa lò dò tiến vào:

– TRỜI ƠI!!! ĐÊM RỒI CÒN CHO CON ĂN NGỌT LÀ SAO???
– Ơ… em… về sớm thế, anh tưởng…
– Tưởng gì mà tưởng, tôi về trễ chút nữa thì ông cho con tôi nó ăn đến cái gì? HẢ???

Tôi gãi đầu chữa thẹn trong khi vợ tôi cầm que kẹo bông cất vào tủ lạnh:

– Hong chịu đâu, của Yên mà, mẹ trả cho Yên đi!
– Trả gì mà trả, mai mẹ làm bánh cho ăn, không có ăn kẹo nữa, hư răng hết!

Trong lúc vợ tôi còn đang bận giáo huấn Ngữ Yên, tôi rón rén quay lưng tính chuồn về phòng, cơ mà:

– Phong! Đứng lại đó! Tính đi đâu??? Ra đây cho tôi!!!
– Uầy… anh buồn… ngủ… cho đi ngủ… nhé?
– Không có ngủ ngáy gì hết. Ra đây! Ngồi xuống đây, cả hai cha con!

Đúng là uy lực của nữ vương, chỉ một lời nói đanh thép đã khiến cả “hoàng tử” Ngữ Yên và công chúa “Thanh Phong” sợ mất mật, ngồi yên như hai chú cún con nghịch ngợm bị chủ mắng:

– Tối anh cho con ăn gì rồi?
– Dẫn sang bà nội ăn cơm rồi – Tôi lí nhí…
– Rồi anh cũng ăn với ba mẹ rồi đúng không?
– Ừ… thì vậy!
– Rồi ăn lâu chưa? Có đói không?
– Cũng lâu rồi, hơi hơi đói, nên mua cho con cây kẹo nè!

Từ bộ mặt nghiêm trọng hình sự trước đó, vợ tôi bỗng chốc bật cười khúc khích, khuôn mặt cô ấy giãn ra, không còn căng cứng như ban đầu:

– Vào trong bếp lấy bánh kem ra đi, anh quên mất hôm nay ngày gì rồi à?
– Ơ… ngày gì? – Tôi ngơ ngác…
– Cho 5s suy nghĩ!
– Ngày gì nhỉ?

Tôi đăm chiêu hồi lâu, vì theo trí nhớ của tôi thì tháng 7 làm quái gì có ngày gì liên quan đến hai đứa tôi đâu kia chứ, cả Ngữ Yên cũng vậy…

Mồ hôi vã ra như tắm khi sau hàng chục giây đồng hồ mà tôi vẫn chưa kịp nhớ ra còn vợ tôi vẫn đang làm bộ mặt nghiêm trọng bên cạnh:

– Anh… anh…
– Hì, thôi đi, làm gì mà căng thẳng thế, em ăn thịt anh hay gì?
– Ơ không… nhưng ngày gì mới được?

Vợ tôi bỗng mỉm cười tươi, cô ấy nắm lấy tay tôi, thủ thỉ:

– Ngày Ngữ Yên chuẩn bị… có em đó, hì hì!

Tôi như chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Câu nói tưởng chừng đơn giản từ vợ lại khiến mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc ngưng đọng lại. Tim tôi đập mạnh như vừa chạy bộ cả cây số, mắt nhìn cô ấy không chớp, còn miệng thì lắp bắp như thằng ngốc không biết nên cười hay khóc. Vợ tôi vẫn ngồi đó, vẫn là người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu của tôi, tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên bụng, ánh mắt long lanh đầy yêu thương và có chút ngại ngùng, như thể vừa hé lộ một điều kỳ diệu.

Tôi tiến lại, quỳ xuống trước mặt vợ, chạm tay vào bụng của cô ấy, dù nó vẫn phẳng lì, cơ mà tim tôi lại như thấy được sinh linh bé nhỏ đang nhen nhóm một nhịp đập mới trong tổ ấm của chúng tôi. Một niềm vui trào dâng, khó diễn tả thành lời, chỉ biết mắt mình cũng bắt đầu cay xè. Cảm giác ấy thật quen thuộc nhưng không hề cũ kỹ, nó khiến tôi như được sống lại lần đầu biết mình làm cha, cái cảm giác hạnh phúc vỡ òa đó. Nhưng lần này có chút gì đó khác lạ, và sâu sắc hơn, lặng lẽ hơn, và chín chắn hơn. Có lẽ vì tôi đã từng hiểu rõ cảm giác lớn lao khi ôm lấy hình hài của một đứa bé trên tay, từng thức trắng đêm ru con, từng run run thay tã lần đầu tiên – và giờ đây tôi biết rõ hơn bao giờ hết rằng một đứa trẻ đến với gia đình là một phép màu lớn đến nhường nào.

Tôi ôm chầm lấy vợ, và ôm lấy cả bé Ngữ Yên của chúng tôi nữa, tôi siết nhẹ cả 2 vào lòng như muốn nói hàng ngàn lời cảm ơn. Cảm ơn cô ấy vì đã yêu tôi, vì đã đồng hành qua bao tháng ngày vất vả, cảm ơn con gái đã lớn thật nhanh và thật ngoan ngoãn, xinh đẹp, và giờ đây, lại một lần nữa, tất cả mang đến cho tôi một hạnh phúc không gì sánh bằng.

Ngoài cửa sổ, những hạt mưa vẫn tí tách rơi một cách vô tình, nhưng trong lòng tôi lúc này, đang hệt như một mùa xuân mới chuẩn bị bắt đầu.


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 140
Ngày cập nhật 03/05/2025 05:35 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ra đời
Rời nhà chú Thuận cũng gần trưa, từ chối lời mời ở lại ăn cơm cùng cô chú, tôi chạy đến khách sạn để đón Huyền. Cũng không đợi lâu, Huyền đã xuất hiện ở cửa kính, cô mặc bộ vest văn phòng sẫm màu, khoác ngoài là cái áo dạ đồng màu. Đôi chân dài đi thành một đường thẳng, mỗi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex nhẹ nhàng
Người chồng siêu đẳng
Chiều đến, Trần Lâm về nhà liền, điều hắn quan tâm nhất lúc này là Ngữ Yến. Khi vô nhà, thấy người giúp việc là Thím Lôi đang lau dọn nhà cửa vội chào hắn. Ông chủ về rồi, ông chủ đã ăn cơm chưa? Để tôi hâm nóng đồ ăn lại cho ngài. Thôi không cần đâu thím Lôi. Tôi ăn ở ngoài rồi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xã hội
Những em gái thèm đụ – Quyển 2
Tôi rút cu ra một chút rồi lại đâm vào cho nước nhờn ở lồn Hoa bôi trơn cu tôi một lúc rồi tôi giữ lấy mông Hoa nhấp. Vừa hôn Hoa vừa rên, hai tay ôm lấy vai tôi, tôi nhấp một lúc rồi đẩy người Hoa ngồi dậy, mặt Hoa nhăn nhó hai tay tì xuống ngực tôi. Ngồi một tí rồi Hoa bắt đầu nhổm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân