Một bữa ăn tối đầy rẫy những… xung đột giữa Uyển My và Quỳnh quả thực là một bữa tối khiến tôi vô cùng nhức đầu cũng như đau tim. Cơ mà, khi phần dọn dẹp vẫn còn đang tiếp tục diễn ra, Uyển My xem chừng lại muốn nhồi nhét vào đầu tôi thêm một bất ngờ khác mà tôi dám cá rằng mình chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận đâu. Ngoài trời vẫn mưa rất lớn, tiếng mưa rào rào trên những mái tôn khiến cho không gian trở nên ồn ã nhưng lại vô cùng… thư giãn. Ở trong căn nhà ấm cúng, mọi thành viên trong gia đình đều tụ họp lại khiến cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng đường gân thớ thịt. Tôi vốn là người sống tình cảm, đặc biệt là tình cảm gia đình. Tôi luôn luôn hạnh phúc và biết ơn mỗi lần được quây quần bên gia đình của tôi, nơi có đầy đủ tất cả mọi người, ba mẹ, anh chị hai, nhóc Blue và cả dì Hạnh nữa. Thế nhưng, sự xuất hiện bất ngờ của hai cô nàng khắc khẩu ngày hôm nay khiến bầu không khí đầm ấm đó trở nên hơi “cháy xém” nhẹ một chút, dù rằng đến lúc này, mọi chuyện vẫn khá ổn, ngoại trừ cuộc đàm thoại của Uyển My ban nãy và cả lời thì thầm vào tai tôi ngay lúc này:
– Bất… bất ngờ gì chứ?
Uyển My nháy mắt lém lỉnh:
– Từ từ rồi biết, hì.
– Ừm.
Tôi xuôi xị, chẳng buồn hỏi thêm câu thứ hai, vì tôi đã quá quen với mấy trò giấu diếm này của Uyển My, và tôi hiện tại cũng đã cảm thấy không còn mấy hứng thú với những kiểu giật gân bất thình lình này nữa. Cơ mà, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng bỏ qua sự thờ ơ của tôi, Uyển My bất ngờ quay sang chỗ con bé Blue cháu gái tôi đang ngồi nghịch bàn cờ tướng của ba tôi:
– Blue ơi chơi gì đó? – Nàng cười tươi nhìn con nhóc…
Dĩ nhiên Blue mới được có 2 tuổi thì nói năng còn chưa thành thạo cho lắm, thành ra con bé chỉ bập bẹ được vài từ lõm bõm sau khi ông anh rể quý hóa của tôi mớm cho:
– Cờ… cờ…
– Giỏi quá, biết đánh cờ luôn hả?
– Hihi…
Blue phá ra cười ngặt nghẽo sau khi Uyển My áp sát mặt mình vào mặt con bé và dụi đầu lên:
– À, sẵn có bộ cờ, cậu Phong biết đánh không? – Ông anh rể tôi mừng rỡ hỏi…
– Em biết chút chút!
– Vậy anh em mình làm mấy ván cho vui, sẵn cũng đang mưa, được không?
– Ơ… để xem…
Nói rồi, ông anh rể tôi nhận lấy bộ cờ từ tay nhóc Blue rồi đưa sang cho Uyển My, và ngay sau đó, nàng quay sang nhìn tôi, nháy mắt:
– Chơi cờ đi Phong!
Tôi thoáng chút ngạc nhiên:
– Chơi… chơi gì chứ?
– Cờ tướng nè, chơi đi, mình muốn xem! – Nàng nũng nịu ra mặt…
– À thì… chơi, mà hai đứa mình đánh hay sao? – Tôi ngờ nghệch hỏi…
Uyển My cắn môi đắn đo một lúc rồi quay sang chỗ anh rể tôi:
– Anh đánh với Phong nhen? Em muốn xem!
– Ừ, để anh với cậu Phong làm vài ván!
Tôi chưng hửng khi chạy trời không khỏi nắng, lại tự nhiên phải vào thế phải đánh cờ hầu thiên hạ, à không, hầu tiểu thư Uyển My mới đúng:
– Ủa? Em biết chơi không, Uyển My?
– Mình biết… sơ sơ, xem người ta đánh vui hơn, hì – Uyển My cười híp mắt…
– Vậy… xem anh với anh rể đánh nhé?
– Ừm, đánh đi, hì hì, cũng vui đó!
Vậy là, sau một hồi dàn xếp, một trận tỉ thí cờ tướng đã được diễn ra giữa một ông anh rể không được lòng em vợ và thằng em vợ có đôi chút thành kiến với anh rể với sự cổ vũ của Uyển My, chị hai, bé Blue và cả ba tôi ở phía ngoài. Dì Hạnh, mẹ tôi và cả Quỳnh thì đang loay hoay rửa chén bát dưới bếp. Tôi thực sự lúc đó không biết rằng, màn “đọ cờ” này giữa tôi và ông anh rể lại vô tình chuyển hóa thành màn biểu diễn thượng thừa dành cho đại tiểu thư nhà tôi đâu, vì nếu biết, tôi chắc sẽ ngăn không cho nó xảy ra, vì tôi biết rằng điều đó sẽ khiến ba tôi phải ấn tượng hết nấc, vì ba tôi vốn dĩ đánh cờ tướng rất giỏi, đã từng đạt giải thành phố nhưng ông không muốn theo nghiệp kỳ thủ, chỉ đánh cho vui. Suốt từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy ba tôi thua cờ tướng trước bất cứ ai, thậm chí còn chấp vài quân là chuyện bình thường. Thời đó, cứ mỗi lần đón tôi đi học về, ba tôi lại chở tôi ra chỗ bàn ghế đá công viên, nơi mấy ông cụ hay tụ tập chơi cờ để theo dõi và bàn tán. Tôi nhớ ngày đó mấy người này cấm ba tôi chơi vì ông quá giỏi, chơi độ, chơi kèo gì là ăn hết tiền của tất cả, nhưng lâu lâu vẫn có vài tay mơ mới xuất hiện thách đấu ba tôi, và kết quả là ôm túi rỗng ra về. Đường đường là con của một kỳ tài là thế, ấy vậy mà mấy chục năm sau, thằng con trai quý hóa của ba lại chọn cờ vây chứ không thèm đánh cờ tướng với lý do khá củ chuối là vì đánh không lại ông, thế thôi:
– Tưởng mày không thích cờ này mà Phong? – Ba tôi hỏi gặng…
– Thì con… đâu có thích, đánh chơi cho vui thôi, mưa to quá mọi người đâu có về được – Tôi cười cầu tài đáp…
– Vậy hai đứa đánh thử ba xem nào! My biết chơi không con?
– Dạ, con biết chút chút ạ, hì, muốn xem mọi người đánh học hỏi.
– Ừ, có gì lát đánh với chú vài ván xem!
– Dạ!
Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, vì tôi chợt thấy rợn tóc gáy khi nghe cái cụm từ “biết chút chút” từ miệng của Uyển My, có thật là chút chút không cơ chứ:
– Anh đi trước nhé cậu Phong!
“Cạch”
Tôi thì chơi cờ tướng ở mức ruồi muỗi, tức là kiểu biết luật, thi thoảng cũng biết được vài chiêu để hành gà, cơ mà đánh với những người biết tính toán suy nghĩ một chút là hẹo ngay, không được như bên cờ vây. Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi không thích bộ môn này cho lắm, vì rằng có quá nhiều người biết chơi, quá nhiều cao thủ, thành ra tôi không nghĩ mình đủ khả năng luyện tập để hạ gục hết mấy người đó, thế nên là:
– Chiếu tướng!
Tôi nói lớn rồi đặt con Pháo của mình vào vị trí thuận lợi sau khi đã lừa được ông anh rể di chuyển con Xe ra chỗ khác:
– Lên tướng.
– Chiếu tiếp!
– Đổi nhé!
“Cạch”
Ông anh rể của tôi chơi bài đổi quân để thoát khỏi tình trạng hiểm nghèo, vừa kịp lúc phong tỏa thế chiếu tướng lặp đi lặp lại của tôi, cơ mà… ủa:
– Chiếu! Chạy tướng và mất Xe!
Tôi gãi đầu rột rột vì nước đi bất ngờ của ông anh rể vừa rồi, quả thực là ông ấy cũng thuộc dạng có đầu óc, chơi tính toán trước vài nước chứ không phải loại gặp đâu đánh đó như tôi:
– Uầy, mất Xe, đen thế!
– Chưa đâu, chiếu tiếp nè, chuẩn bị mất thêm con Mã nhé cậu Phong! – Ông ấy cười khoái trá…
– Cái… đ…
Tôi ôm đầu tiếc nuối, vừa định mở miệng chịu thua thì bỗng, Uyển My mỉm cười đưa tay ngăn lại:
– Từ từ, đi con này nè!
– Con gì? Con Mã này á? Mà đi đâu? – Tôi trố mắt nhìn nàng…
– Nghĩ xem, gợi ý vậy thôi! – Nàng nháy mắt…
Gần như căng mắt ra, tôi tập trung nhìn vào con Mã mà Uyển My vừa nói, cố gắng tính toán hết tất cả nước đi xung quanh nó để tìm ra đường thoát thân, và rốt cuộc thì… tôi đã làm được:
– Em xin con Tượng nhé anh rể, hê hê!
– Ừm, hay đấy!
– Hehe, anh chịu thua đi!
Những đòn khích bác của tôi vờ như không khiến ông ấy nao núng, vẫn kiên định với ván cờ trước mắt và tập trung cao độ để hóa giải từng đòn thế do tôi tung ra. Những nước cờ thiên biến vạn hóa khiến tôi gần như là hoa cả mắt để đọc cũng như phân tích được hướng đi tiếp theo của ông ấy. Và rồi thì, điều gì phải đến, cũng đã đến:
– Em thua rồi! Uầy, đen thật!
Ván cờ kết thúc sau khoảng 15 phút mưu lược chiến thuật, mặc dù là có cả sự trợ giúp của quân sư Uyển My, thế nhưng tôi cũng không tài nào thắng được ông anh rể của mình, đành ngậm tăm chịu trận. Lúc này thì mọi người cũng đã rửa chén bát xong xuôi và quây quần quanh bàn trà để theo dõi màn đấu cờ đầy ngoạn mục này. Quỳnh nhìn tôi cảm thông, em mỉm cười hiền lành và gật đầu ý nói “không sao đâu, làm tốt rồi”, thế nhưng quả thực tôi cũng thấy có chút gì đó… cay cú, vì bản tính ăn thua từ nhỏ đã nằm sẵn trong máu tôi, mà lại còn thua về tay ông anh rể của tôi nữa chứ, thiệt hết biết:
– Xong nhé? Đánh nữa không cậu Phong? – Ông anh rể tôi cười hài lòng…
– Thôi… em đánh không lại anh! – Tôi buồn bã chấp nhận…
– Haha, có gì đâu, từ từ rồi luyện thêm…
Trong lúc ông anh rể tôi còn chưa kịp mở miệng nói xong thì Uyển My ở ngoài bất thình lình lên tiếng:
– Anh hướng dẫn em một ván nhen? – Nàng cười tủm tỉm…
– Chà chà, cậu Phong chịu thua giờ mợ My phục thù ba nè Blue ơi!
Ông ấy cười tươi trêu chọc bé Blue, nhưng xem chừng cái câu châm chọc ấy đến không đúng lúc chút nào, vừa đủ khiến tôi sững người lại còn Quỳnh thì hơi khẽ nhíu mày. Ông ấy nói thế thì khác gì bảo tôi với Uyển My đã nên vợ nên chồng kia chứ, tôi còn chưa quyết định mà:
– Em có cần chấp không?
– Dạ không cần, anh đánh trước đi, hì hì!
Uyển My nở một nụ cười tươi tắn khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, cơ mà tôi vẫn có một cái cảm giác gì đó lạnh nơi sống lưng, xem chừng ông anh rể của tôi no hành mất rồi.
Đúng như dự đoán, Uyển My triển khai bàn cờ vô cùng thành thục, nàng liên tiếp xoay chuyển các phương án tấn công khiến ông anh rể của tôi phải toát mồ hôi chống đỡ, và cứ mỗi lần xoay chuyển từ cánh trái sang cánh phải, Uyển My lại thu về một vài chiến lợi phẩm từ phần sân của ông ấy. Sự quyết đoán và chính xác trong từng nước đi của nàng khiến mọi khán giả đều phải ngỡ ngàng ở xung quanh, duy chỉ có tôi là chưa cảm thấy bất ngờ cho lắm, vì tôi thừa hiểu Uyển My nhà tôi là người như thế nào. Mỗi khi chiếu tướng, nàng lại chủ động nhẹ giọng:
– Anh cẩn thận nhé, Pháo này em chỉ thăm dò thôi ạ, hì – Nàng cười tủm tỉm…
Thế nhưng sau câu nói tưởng như hết mực ôn hòa đó, Uyển My đã lập tức tăng tốc với những nước đi thiên biến vạn hóa khiến ông anh rể quý của tôi chỉ còn biết gãi đầu cười trừ:
– Ơ… anh… thua rồi sao? – Ông ấy ngơ ngác hỏi…
Hàng loạt ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ từ những khán giả bên ngoài khiến Uyển My vui ra mặt. Mà không đúng, phải gọi là ánh mắt bàng hoàng cơ, vì nếu như ông anh rể quý hóa mất đến 15 phút mới hạ được con gà như tôi, thì Uyển My chỉ mất chưa đầy… 10 phút để khiến ông ấy thất kinh, mặt cắt không còn hột máu vì gần như phải xoay chuyển theo cách đánh rất nhanh của nàng, không có thời gian để suy nghĩ nữa. Đáng chú ý, là lối đánh của Uyển My khá… loạn, tôi chẳng hiểu nàng đang định làm gì, đẩy Pháo, đẩy Xe, đẩy Mã, dí Tốt, nàng liên tục đổi qua đổi lại giữa những phương án đó một cách khá kỳ cục, tuy vậy, kết quả lại đạt được như mong đợi:
– Dạ, hì hì, chắc em gặp may đó! – Uyển My tươi tắn đáp…
– Lạ… lạ thật, anh còn không nhìn ra nước đi đó…
Thế là chỉ trong ít phút, tôi khai màn kiểu gãi đầu cười trừ sau khi thua, và ông anh rể của tôi cũng tiếp nối truyền thống vẻ vang đó sau khi đứng dậy khỏi bàn cờ:
– Quỳnh biết đánh không?
Uyển My bất ngờ nhìn về phía Quỳnh khiến Quỳnh có chút ngạc nhiên:
– À… không, mình không biết chơi!
– Vậy… Phong đánh nhé?
Đến lượt tôi tắc tị, cũng may là Quỳnh không biết chơi, chứ nếu không tôi nghĩ rằng Uyển My sẽ “tàn sát” em ấy trong 5 phút chứ không hơn:
– Cũng… cũng được, để thử một ván xem sao!
– Nhường nhé, mình không giỏi lắm đâu – Nàng lại rào trước…
Thế trận diễn ra chẳng có chút gì gọi là áp đảo dành cho Uyển My, có đôi lúc, tôi còn cảm tưởng nàng đang đi những nước cờ của trẻ con tập chơi, vì nó quá ư là mạo hiểm cũng như đánh đổi. Sau khoảng 10 phút giao tranh sôi nổi, tôi đã dẹp trọn được một nửa cặp của bộ ba Xe, Pháo, Mã bên phía Uyển My trước sự ngạc nhiên của ông anh rể tôi lẫn cả nhà. Chả có nhẽ mà tôi thua ông ấy nhưng lại thắng Uyển My? Cơ mà, ngay sau khi con Mã của Uyển My được tôi nhặt ra khỏi bàn cờ, nàng mới nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý:
– Được rồi, giờ bắt đầu nhen!
– Gì… gì chứ? – Tôi thất kinh đáp…
Và đúng như những gì Uyển My tuyên bố, sau khi mất một nửa bộ ba nguyên tử vào tay tôi, nàng mới tỏ ra nghiêm túc hơn trong trận cờ này bằng cách trở lại với lối đánh đa dạng như ban nãy khi bán hành cho ông anh rể tôi. Và đúng là thể loại người trần mắt thịt như tôi chẳng cách nào có thể nhìn ra cũng như phán đoán được những nước đi tiếp theo của nàng, nơi mà tôi dường như cứ đi tầm 2 – 3 nước thì sẽ bay mất một con bài chủ lực:
– Ơ… quân này… em không chạy đi à?
– Hì, cho Phong ăn đấy! – Nàng híp mắt cười…
– Thì… ăn chứ sao!
Nhưng rồi thì ngay khi quân cờ của tôi đặt xuống, tôi đã biết mình vừa mắc bẫy của Uyển My:
– Mình ăn quân Tướng hen?
– Ơ… ơ… đâu ra vậy?
– Quân Xe của mình đi lạc đường đó, vô tình nó lại gặp con Tướng của Phong, hì hì…
– Không… không nhìn ra luôn… Tiếc ghê! – Tôi thở dài đánh thượt…
– Có gì đâu, chắc bữa sau chơi lại Phong sẽ thắng thôi, hì!
Mặc dù thua, nhưng tuyệt nhiên tôi lại có cảm giác không mấy nặng nề như cách mà tôi thua ông anh rể tôi ban nãy, vì dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng đã ăn được kha khá quân cờ quan trọng của Uyển My, chỉ thua do tôi không kịp để ý nước đi tiếp theo của nàng mà thôi.
Không cần miêu tả thêm, mẹ tôi lúc này chỉ nhìn nàng rồi mỉm cười tự hào, tôi nghe thấy mẹ nói nhỏ với dì Hạnh ngay sau khi bước lùi ra khỏi vị trí đối diện với nàng:
– Con bé nó khéo quá dì nhỉ? Đã chơi giỏi lại nói chuyện rất duyên dáng!
– Dạ, em cũng thấy vậy, con bé đáng yêu thật, hihi…
Với tư cách là một người… bạn trai chính thức của Uyển My, dĩ nhiên là tôi cũng có chút gì đó nở mũi khi cô bạn gái giỏi giang của mình đang dần dần được những thành viên trong gia đình có cái nhìn đầy thiện cảm hơn, mà không, phải là vừa có thiện cảm, vừa có sự ngưỡng mộ nhất định mới đúng, đặc biệt nhất chắc phải kể đến sự chú ý mà nàng vừa dành được từ ba tôi, người được mệnh danh là “thần cờ của khu phố”:
– Chú với Uyển My đấu thử một ván nhé?
– Vâng ạ, chắc con sẽ được học hỏi nhiều – Nàng vẫn cười tươi lém lỉnh…
Tất cả mọi người dường như còn chưa kịp định thần lại sau ván đấu vừa rồi thì ba tôi đã ngồi ngay ngắn vào vị trí trước mặt Uyển My, ông nở một nụ cười hào hứng:
– Uyển My đánh khá đấy, chắc chú không cần chấp đâu nhỉ?
– Dạ, có lẽ là con gặp may thôi, hì hì.
– Vậy đánh thử nhé, nếu có gì thì chú sẽ chấp thêm!
– Dạ, con xin nghe!
Uyển My cũng mỉm cười, nụ cười quen thuộc của nàng, nhưng tôi đồ rằng nó sẽ sớm tắt ngay thôi vì ba tôi vốn dĩ là một cao thủ cờ tướng, nếu ngày xưa ông tập trung khổ luyện thì giờ rõ ràng đã là một kỳ thủ chuyên nghiệp chứ không phải là tay vừa. Với kinh nghiệm hàng trăm nghìn ván cờ đã chơi trong suốt cuộc đời, ba tôi dễ dàng áp đặt thế trận về phía Uyển My, nơi cô bạn gái xinh đẹp của tôi dường như đang phải vất vả chống đỡ.
Thế nhưng, đó chỉ là nhận xét nhất thời của một con gà như tôi trong những phút đầu tiên, vì thế trận đó được duy trì gần như trong khoảng 10 phút tiếp theo nhưng ngoài vài con Tốt thí ra thì ba tôi tuyệt nhiên chưa đụng vào được bộ Xe, Pháo, Mã của Uyển My chứ chưa nói gì đến thắng cuộc. Điều này thì có vẻ ba tôi đã nhận ra từ sớm vì tôi không nhìn thấy sự ngạc nhiên nào trên gương mặt của ông:
– Ai đang thắng vậy anh Phong? – Quỳnh lí nhí đến cạnh tôi…
– Có vẻ là đang cân bằng, ba anh chủ động hơn một chút, em nhìn mấy con cờ mà có 2 con giống nhau ấy, ai ăn được nhiều hơn thì người đó đang thắng, hiểu không?
– Ừm, dạ… ba anh… đánh giỏi lắm hay sao vậy anh? – Quỳnh tiếp tục thắc mắc…
– Để cho dễ hiểu nhé, thì ví dụ trình độ của anh là học sinh lớp 1, còn ba anh sẽ là… sinh viên đại học… chắc tầm đấy…
– Còn… Uyển My thì sao?
– Chắc là… cỡ lớp 11, 12 gì đấy… – Tôi dè dặt trả lời…
Quỳnh hơi sững người lại, em tròn mắt:
– Thật hả anh?
– Ừ, thật, không phải anh… khen gì cả, nhưng Uyển My giỏi lắm, không chỉ ở trò này đâu!
– …
Mọi người dường như dán chặt mắt vào bàn cờ vì trận so tài giữa ba tôi và Uyển My diễn ra mỗi lúc một hấp dẫn. Cả căn phòng như lặng đi trong thời gian dài để nhường chỗ cho những âm thanh lách cách của quân cờ mỗi khi va chạm xuống mặt bàn gỗ. Ba tôi, một cao thủ đã từng chinh chiến không biết bao nhiêu ván cờ với các anh tài từ khắp làng trên xóm dưới, từ quán trà đá vỉa hè cho đến công viên đầu ngõ, hôm nay xem ra đã gặp một đối thủ khác thường – một cô gái trẻ nhưng vô cùng điềm tĩnh và thông minh, đi kèm đó là ánh mắt lấp lánh thể hiện rõ sự tự tin và chiều sâu khó đoán.
Ván cờ nhanh chóng cuốn cả hai vào một thế trận căng như dây đàn. Ba tôi dốc toàn lực, vận dụng mọi thế công sở trường, từ pháo đầu đến bình phong mã, nhưng lần nào cũng bị Uyển My hóa giải một cách gọn gàng đến kinh ngạc. Nàng không chỉ phòng thủ chắc chắn, mà còn liên tục tung ra những nước cờ phản công sắc lẹm, đầy sáng tạo, khiến ba tôi phải nhíu mày suy tính lại từng bước đi. Có lúc ông tưởng như đã đưa được Uyển My vào thế cờ chết, nhưng chỉ trong một nước đi tưởng chừng vô hại, nàng đã lật ngược thế trận, đẩy ông vào thế bị động. Ngồi ở phía đối diện, ba tôi vừa kinh ngạc vừa thầm khâm phục Uyển My vì ông biết, mình đang đấu với một trí tuệ xuất chúng khi nàng vẫn không để lộ bất cứ lo lắng hay đắn đo nào trong từng nước đi.
Ván cờ kéo dài xem chừng đã đến hơn 40 phút, và đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba tôi khổ sở và khó khăn khi đưa ra quyết định tiếp theo như vậy, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt càng khiến ông lộ rõ vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết. Và rồi thì, trong một nước cờ xem ra rất đột phá mà chỉ có ba tôi và Uyển My nhận ra được, ông đã thực sự lúng túng khi đã phải mất đến gần 10 phút suy nghĩ nhưng vẫn chưa thể tiếp tục cho bước chuyển mình tiếp theo cho đám quân trên bàn. Quãng thời gian suy nghĩ dài đằng đẵng khiến không khí càng trở nên căng thẳng gấp bội. Người xem thì không hiểu hết còn người đánh thì tuyệt nhiên là vẫn vô cùng tập trung, chỉ ngoại trừ… Uyển My. Và ngay sau đó, khi ba tôi vẫn đăm chiêu quan sát với nước cờ vừa xong, nàng đã khẽ mỉm cười và bất ngờ đổi hướng, nước đi cuối cùng không hề tận dụng ưu thế rõ ràng của nàng từ nãy đến giờ mà dễ dàng khiến ba tôi chiếu bí chỉ sau 3 nước đi tiếp theo khiến mọi người tròn mắt:
– Con thua rồi ạ, chắc con vẫn còn nước có thể đi, nhưng mà bây giờ có vẻ hơi muộn rồi, nếu con nói ra… thì sợ rằng đêm nay mọi người lại thiếu ngủ nữa thì không hay, hì.
Khi Uyển My nói ra câu đó, tôi tưởng rằng nàng vừa nhận ra sự chênh lệch trình độ và chủ động kết thúc sớm ván cờ căng thẳng kéo dài suốt gần 45 phút đồng hồ với chiến thắng dành cho người được đánh giá cao hơn, ít nhất là đối với tất cả mọi người. Thế nhưng, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi và cả nhà đang nghĩ:
– Hết cờ! – Ông anh rể của tôi nói lớn đầy mừng rỡ…
Trái ngược hẳn với nụ cười tươi tắn của Uyển My, ba tôi lại như chết lặng trong vài giây đồng hồ, ông nhăn mặt nhìn về phía cô bạn gái của tôi với một ánh mắt đầy khó hiểu, ngay sau đó, ông sắp xếp lại thứ tự quân cờ như trước khi Uyển My di chuyển theo nước cờ cuối của nàng và bắt đầu ngẫm nghĩ hồi lâu. Dĩ nhiên, có lẽ ngoài ba tôi và Uyển My ra thì không ai hiểu được dụng ý của ông là gì, vì tôi nhìn mãi cũng chẳng hiểu tại sao Uyển My đang có lợi thế lại đi như vậy và tại sao ba tôi dù đã thắng song vẫn thất thần như thế:
– Uyển My à? – Ba tôi sửng sốt nhìn nàng…
– Dạ?
– Con… ai dạy con đánh cờ vậy?
– Dạ, ông nội con dạy – Nàng cười thật tươi đáp…
– Con biết chơi lâu chưa?
– Từ lúc con khoảng 10 tuổi, nhưng mà lâu lắm con cũng không chơi lại, hì… – Nàng bẽn lẽn cười nhìn tôi…
– Cảm ơn Uyển My nhé! Chú thật sự đã mở mang tầm mắt…
Ba tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn nàng với một sự ngưỡng mộ không thể che giấu:
– Dạ, hì hì, hôm nay con gặp may thôi ạ!
Tôi nhíu mày khó hiểu, vì hẳn nhiên ai cũng biết là ba tôi thắng, nhưng biểu hiện của ông và Uyển My thì lại không thể hiện được đúng với kết quả trận cờ vừa rồi. Mặc dù thua, nhưng rõ ràng cái nhìn về Uyển My của tất thảy mọi thành viên trong gia đình đã thay đổi chóng mặt. Không một ai nghĩ rằng cô bạn gái của tôi có thể đánh ngang cơ sòng phẳng, thậm chí là có lúc đã vượt lên so với ba tôi trong gần 45 phút đồng hồ nghẹt thở như vậy. Nếu cỡ như tôi vào thì có thể chịu khoảng 10 phút, ông anh rể tôi thì khá hơn, tầm 15 phút, nhưng kết cục thì vẫn thua chổng vó mà thôi. Dĩ nhiên, mẹ tôi là người xem chừng nở mày nở mặt nhất, vì bà cảm giác như đã chọn được một nàng dâu giỏi giang đủ kiểu, vừa đảm đang, tháo vát mà lại còn cực kỳ thông minh, khéo léo:
– My đánh vậy là giỏi lắm rồi con, ba thằng Phong vốn dĩ rất siêu môn này mà – Mẹ tôi tấm tắc khen…
– Dạ, hì, cô khen làm con ngại ghê!
– Có gì mà ngại, người nhà cả mà!
Lần này thì tôi không buồn nhắc khéo mẹ nữa, vì rõ ràng màn trình diễn siêu hạng này của Uyển My đã khiến ai nấy đều phải ngả mũ thán phục, duy chỉ có ba tôi là vẫn ra chiều đắn đo, suy nghĩ về ván đấu vừa rồi. Nhưng ngay ở thời điểm hiện tại thì tôi đang đứng cạnh Quỳnh và Quỳnh cũng không nằm ngoài nhóm những người vừa bị Uyển My làm ấn tượng:
– Uyển My… giỏi quá, anh nhỉ?
– Ừ… ừ…
– Em không bằng cô ấy rồi… – Quỳnh cười buồn…
– Đừng có nói vậy, mỗi người mạnh một mảng chứ…
– Hì, anh đừng an ủi em, em biết mình thế nào mà…
Ánh mắt rười rượi buồn của Quỳnh làm tôi chột dạ, thực lòng tôi chẳng muốn em phải cảm thấy tủi thân trước Uyển My chút nào, vì dù sao đi chăng nữa, không chỉ là đánh giá chủ quan của tôi, Uyển My thực sự là một thiên tài xuất chúng, thông minh giỏi giang hết nấc ở rất nhiều lĩnh vực, đặc biệt là sự kiên trì và khả năng tiếp thu thần sâu, chỉ cần muốn là nàng sẽ làm được bất kể khó khăn. Cũng chính vì lẽ đó, có đôi lúc tôi phải cười khổ thừa nhận rằng, trong đời tôi, trước Uyển My sẽ không có Uyển My, mà sau Uyển My cũng sẽ chẳng có thêm Uyển My nữa, vì cô tiểu thư của tôi, là độc nhất vô nhị rồi:
– Xin phép cô chú, xin phép dì, xin phép anh chị, con về sớm có chút việc ạ!
– Ừm… mưa thế này đi có ổn không con? – Mẹ tôi lo lắng…
– Dạ không sao, thời tiết này hồi ở Mỹ con đi cũng quen rồi – Nàng cười tươi, nắm tay mẹ tôi trấn an…
– Ừ, vậy cẩn thận con nhé, ở nhà buồn cứ ghé qua đây chơi với cô chú!
– Hì, dạ, con nhớ rồi!
Dĩ nhiên, nàng đến đây trước bằng xe hơi của mình, vậy nên khi về, tất nhiên cũng là nàng tự về, chứ tôi thì nào có biết lái, mà có biết cũng chẳng để làm gì, chỉ là tôi cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm khi mà người yêu tôi đội mưa đi về, dù rằng đi xe hơi, cơ mà tôi lại đứng đực mặt ra bên cạnh một cô gái khác, mà cái cô đó lại dường như đang là “tình địch” của người yêu mình ấy chứ:
– Mình về Phong nhé? – Uyển My hấp háy mắt nhìn tôi…
– À… ừ… về cẩn thận!
– Hì, hẹn ngày mai!
Uyển My cười tươi nói ra một câu khó hiểu trước khi nàng khẽ liếc mắt sang phía Quỳnh:
– Mình về Quỳnh nhé, gặp lại bạn sau!
– Ừm… mình… chào My, gặp lại sau!
Nói đoạn, mặc cho cơn mưa vẫn đang dai dẳng không dứt, Uyển My từ tốn bước ra ngoài xe với chiếc dù nhỏ trong túi xách rồi đường hoàng lái xe rời đi trong sự theo dõi… cặn kẽ của tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ… ba tôi, người vẫn đang ngồi lặng yên tại bàn cờ từ nãy đến giờ:
– Ủa? Ba sao vậy? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên…
– À… không có gì… ba chỉ đang… xem lại một chút… – Ba tôi trả lời nhát gừng, vẻ vô cùng tập trung…
Ba tôi trầm ngâm mất một lúc, khi mà mọi người vẫn còn đang nói những câu chuyện vẩn vơ còn tôi và Quỳnh thì chỉ thả hồn ngắm cơn mưa nặng trĩu ngoài sân:
– Phong!
– Sao ba?
– Mày qua đây ba hỏi!
Tiếng gọi của ba khiến tôi khẽ giật mình và từ tốn đi về hướng ngồi của ông, ngay vị trí bàn cờ ban nãy trong khi mọi người vẫn còn đang bận bàn tán những câu chuyện ngoài lề khác. Tôi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, đối diện ba tôi:
– Con bé này… ở đâu ra vậy? – Ông nói bằng giọng sửng sốt, mắt vẫn dán vào bàn cờ…
– Ai… ai hả ba?
– Uyển My! – Ba tôi quả quyết…
– Con không hiểu…
– Không đùa được, con bé này… đáo để lắm!
Ba tôi chép miệng, ngồi dựa hẳn vào ghế, ông nhấp vội một ngụm trà và lại thở hắt ra như vừa trút bỏ được một gánh nặng:
– Ba nói sao? Con… chẳng hiểu gì.
– Nó nhường ba từ nãy đến giờ, mà ba không biết… – Ba tôi cay đắng đáp…
– Ba… nói… thật không? – Đến lượt tôi trố mắt vì thất thần…
– Ừ, thật, nhìn đây!
Sau lời tuyên bố chắc nịch của ba tôi, tôi dù muốn dù không cũng phải căng mắt ra mà quan sát:
– Nãy con có đoán được nước này không? – Ba tôi chỉ tay vào quân Xe của Uyển My, quân cờ cuối cùng mà nàng di chuyển…
– Dạ… không – Tôi dè dặt đáp…
– Nếu con bé nó đẩy Xe xuống, rồi đẩy con Tốt bên này vào, lúc đó ba phải chạy ra đây, thì là chiếu bí rồi!
– Dạ… vâng, vậy thì sao ba? – Tôi vẫn đần mặt ra…
– Con không nghe con bé nó nói gì à?
– Nói… nói gì ạ?
– Nó bảo nếu mà cứ đánh kiểu này nữa thì mọi người thức trắng đêm đấy, nhớ không?
– À… dạ – Tôi và mọi người mường tượng lại…
Chốt lại câu chuyện, ba tôi lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, cười trừ:
– Nó đang xỉa xói ba là suy nghĩ lâu đấy, vì trước đó ba đã nghĩ mất cả chục phút mới đi nước tiếp theo, và lập tức sau đó là con bé nó đi nước này và kết thúc luôn… Chậc, từng tuổi này rồi mà để đứa trẻ con nhường cờ, haha…
Chắc hẳn mọi người cho đến lúc này đều sẽ băn khoăn tự hỏi, tại sao tôi lại phải miêu tả kỹ lưỡng và cụ thể ván cờ ngày hôm đó đến vậy phải không? Đơn giản là vì, sau buổi tối ngày hôm đó, chính xác là sau ván cờ đó, ba tôi đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Uyển My, một cái nhìn không thể nói là thiện cảm, nhưng bảo rằng ác cảm cũng là sai hoàn toàn. Nhưng nói tóm lại, là cũng từ lúc ấy, trong gia đình tôi đã đích thị trở thành một gia đình… đa đảng, một đảng ủng hộ Uyển My với đại diện là mẹ tôi, còn đảng kia thì… có phần không vừa ý nàng, mà ba tôi là người cầm quyền:
– Con bé Uyển My này, thật sự… không đơn giản đâu!
Ba tôi trầm ngâm nhìn ra ngoài rồi phán một câu khiến tôi muốn rụng rời cả chân tay:
– Dạ… dạ? – Tôi trố mắt ngạc nhiên…
– Nó cực kỳ thông minh, cư xử lại quá khéo léo. Con không nhận ra là phải…
– Nhận ra gì vậy ba?
– Lúc đầu nó đánh anh rể con tan tác nhưng lại đánh ngang với con đúng không?
– Dạ… đúng! Nhưng lỡ là do con… may mắn thì sao?
– Không phải, con bé nó chấp con 3 quân đấy, con không nhận ra à?
– Ơ… có à ba, hèn gì con thấy… là lạ… cứ ăn liên tục… – Tôi đờ mặt ra…
Ba tôi lắc đầu cười khổ, lần đầu tiên tôi thấy ông cư xử lạ lùng đến thế:
– Với trình độ của con thì chắc không cầm nổi với con bé đó 10 phút đâu…
– …
– Phong à!
– Dạ… con nghe!
– Con cũng lớn rồi, chuyện yêu đương cưới hỏi sau này của con thì ba mẹ sẽ không ngăn cấm…
– …
– Con có thể lựa chọn và tìm hiểu bất cứ đứa con gái nào mà con thích, chỉ cần ngoan ngoãn, hiền lành, biết chăm lo gia đình, vun vén cuộc sống là được…
– Dạ… ba…
– Nhưng mà, riêng con bé Uyển My này… ba cảm thấy… không được…
Từ trước đến giờ, ba tôi chưa bao giờ thể hiện rằng ông thích cô con dâu tương lai Uyển My giống như những gì mẹ tôi thể hiện ra. Đành rằng mọi việc làm của mẹ tôi và tôi cũng như việc Uyển My gần như đã trở thành một người trong gia đình không khiến ông có bất cứ động lòng nào, thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, ngày hôm nay, chỉ sau một ván cờ lạ lùng và khó hiểu, ba tôi đã có sự thay đổi kinh ngạc trong suy nghĩ, trái lại còn có vẻ vô cùng… thẳng thắn nữa:
– Sao… sao lại vậy hả ba? Con không hiểu…
Ngay sau câu hỏi đó của tôi, phải nói thật rằng, là câu trả lời dài nhất và chân tình nhất mà tôi được nghe trong đời từ ba, từ một người mà tôi kính trọng nhất, người đã dạy tôi rất nhiều thứ và cho tôi rất nhiều thứ. Ba tôi tuy đôi lúc vẫn là một người khắc khẩu với tôi, cơ mà chưa bao giờ ông thể hiện rằng mình không thương yêu con cái. Trái lại, tình yêu thương của một người cha không thể hiện bằng lời nói, mà bằng hành động. Với riêng ba tôi, tất cả những gì ông đã trải qua, đã chịu đựng, đã hy sinh cho chị em tôi, cho gia đình của tôi là điều chẳng bao giờ tôi dám quên. Ngày hôm nay, lời khuyên của ba thật sự đã khiến tôi phải đắn đo mà suy nghĩ, rất nhiều, rất nhiều:
– Phong à, ba biết con thương Uyển My, con bé cũng thương con, và ba hiểu vì sao. Con bé thông minh, lanh lợi, nói chuyện có duyên, ăn mặc cũng chỉn chu, lịch sự, điển hình của một người phụ nữ hiện đại đúng nghĩa. Nhưng chính vì vậy, ba mới lo. Ba không sợ nó không tốt, ba chỉ sợ nó quá giỏi. Giỏi đến mức con phải chạy theo nó suốt đời…
– …
– Con biết không, trong hôn nhân, không phải ai thông minh hơn thì sẽ là người thắng. Nhưng nếu một người luôn muốn chứng minh mình giỏi hơn, đúng hơn, kiểm soát mọi thứ, thì người còn lại rất dễ bị cuốn vào cảm giác nhỏ bé, lạc lõng. Mà ba nhìn vào con, tuy là con trai, nhưng ba biết con sống rất tình cảm, nhường nhịn, ít nói. Ba sợ rồi con sẽ phải nín nhịn quá nhiều khi ở bên cạnh nó. Cưới một người như Uyển My, ba nghĩ rằng con sẽ bị lép vế, bị áp lực, rồi trong nhà không còn tiếng nói của người đàn ông nữa…
– …
– Con yêu thương con bé, nhưng tình yêu sẽ là không đủ nếu trong ngôi nhà đó, một người nói, còn người kia chỉ biết im lặng, lắng nghe và cam chịu. Chuyện nó có ý mỉa mai ba, dù rằng nó đã cố tình nói giảm nói tránh đi, nhưng quả thực rất không hay, và ba không hài lòng. Không phải là ba để bụng, nhưng cách một người đối xử với người lớn, đặc biệt là gia đình chồng tương lai, phản ánh nhiều điều. Một người phụ nữ có bản lĩnh thật sự, không cần dùng lời châm chọc để thể hiện mình. Người ta mạnh mẽ nhưng vẫn mềm mỏng, biết trên biết dưới. Mỉa mai là một biểu hiện của sự khôn khéo sai cách. Ba không trách nó, nhưng ba đặt dấu hỏi ở cô bạn gái giỏi giang, xinh đẹp của con…
– …
– Ba không nói con không được phép cưới nó, con đừng nghĩ vậy. Mọi quyết định là ở con, vì đó là tương lai, là cuộc sống của con, con phải tự mình chịu trách nhiệm. Nhưng ba là người đi trước, ba thấy nhiều, trải qua nhiều và vấp ngã cũng nhiều. Ba không muốn con phải sống trong một cuộc hôn nhân mà lúc nào cũng thấy mình không đủ, không xứng, hoặc phải hy sinh quá nhiều để giữ gìn hòa khí hay duy trì sự êm ấm giả tạo từ một phía. Ba mong con luôn được làm chính mình mà vẫn được yêu, được tôn trọng, trong chính ngôi nhà, gia đình nhỏ của mình…
– …
– Bản thân ba và mẹ con khi lấy nhau cũng đã thống nhất rõ ràng về quan điểm sống, rằng cả hai sẽ phải tôn trọng lẫn nhau, phải bình đẳng mà sống. Chồng giận thì vợ nín nhịn, vợ giận thì chồng dỗ dành. Với con bé đó, ba không nghĩ nó sẽ là người im lặng và an ủi mỗi khi con cảm thấy phật lòng, mà trái lại, con sẽ luôn luôn phải chạy theo cảm xúc của nó…
– …
– Tóm lại, hãy suy nghĩ thật kỹ, tương lai của con ra sao, con phải tự quyết định, ba mẹ tuyệt đối không can dự, chỉ là lời khuyên dành cho như một người đi trước. Thôi, ba lên phòng nghỉ đây, phụ mẹ dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi nhé!
– Dạ… con… hiểu rồi!
Tôi chưa bao giờ mong đợi cũng như nghĩ rằng, ba tôi lại có cái nhìn khách quan và chính xác đến vậy về Uyển My của tôi. Tôi biết ông là người ít nói, cũng chẳng để tâm quá nhiều đến mọi thứ xung quanh, miễn là nó không ảnh hưởng đến gia đình của ông. Thế nhưng, cô con dâu tương lai giỏi giang này quả thực đã khiến ba có nhiều suy nghĩ. Tôi hiểu rằng không phải chỉ dựa vào những thứ xảy ra trong buổi tối hôm nay mà ba tôi đưa ra những kết luận đó. Rõ ràng ông đã quan sát và phân tích rất kỹ mọi thứ về Uyển My để từ đó đưa ra cho tôi lời khuyên mà ông cho rằng đúng đắn.
Tôi hít một hơi thật sâu, phóng tầm mắt ra xa xăm nhìn thẳng vào những giọt mưa đang vội vã rơi xuống trên những tán lá, những mái hiên và tạo ra những âm thanh xào xạc, thú vị. Tôi nhận ra rằng, tương lai của mình chẳng phải là vô hạn, là vĩnh cửu, mà tôi sẽ phải lựa chọn đích xác cho nó một điểm đến, dù muốn hay không. Có phải chăng, với tất cả những gì đã xảy ra cho đến thời điểm này, Uyển My và tôi, có phải rằng, sẽ không thể đi cùng nhau cho đến suốt cuộc đời? Chẳng biết nữa, chỉ là, những lời răn dạy của ba tôi đã ảnh hưởng đến tôi, rất nhiều và rất lớn.
Suốt đêm hôm đó, tôi có lẽ chỉ chợp mắt được khoảng vài tiếng trước khi thức dậy vào nửa đêm, nơi đồng hồ đang điểm con số 2h35 phút. Và kể từ đó, tôi chẳng ngủ thêm được bất cứ giây phút nào nữa, vì những dòng suy nghĩ và những đắn đo cứ thế chạy dọc mãi trong đầu chẳng sao thoát ra được.
Nhưng tất những dằn vặt đó có lẽ vẫn chưa là gì so với điều mà tôi sắp phải nếm trải, một bất ngờ đúng nghĩa như những gì mà Uyển My đã nói, mọi thứ, như đang trở lại lúc ban đầu, rắc rối và mệt mỏi đến không thể nào chịu đựng nổi nữa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 139 |
Ngày cập nhật | 03/05/2025 05:35 (GMT+7) |