Cô không khóc. Không gào thét. Chỉ siết chặt chiếc hộp bánh nhỏ giờ đã trống không – món bánh dâu tươi cô đã dậy sớm làm khi ánh bình minh dần hé lộ. Váy lụa màu ngọc nhẹ bay trong gió, lọn tóc dài ướt mưa dính bết vào cổ, lạnh – nhưng cô chẳng màng để ý.
Cô là tiểu thư nhà quý tộc Ngô thị – gia tộc quyền lực bậc nhất trong giới thương nghiệp phía Nam. Cô đã được dạy phải điềm đạm giữa thị phi, phải ngẩng đầu giữa giông bão. Cô hiểu rõ, một ánh mắt sai lầm cũng có thể bị mang ra bàn tán ở những buổi dạ tiệc thượng lưu. Nhưng hôm nay… những quy tắc hà khắc ấy không ngăn được trái tim cô rung động.
Nó đau.
– “Anh ấy… thật sự thân mật với cô giáo sao?”
Ánh mắt ấy – dịu dàng, khác xa vẻ sắc lạnh thường ngày của Võ Tuấn Khanh – lại trao cho cô giáo Phạm Mai Vy, người phụ nữ luôn chững chạc, tao nhã, và là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A1.
Trong căn phòng tối, Mai Vy và Tuấn Khanh trao nhau giây phút cao trào trên chiếc giường đơn sau tấm bình phong mỏng manh. Tay họ chạm nhau, yên ắng đến nghẹt thở. Không có lời nào, nhưng ánh mắt trao đi đã nói đủ.
Thanh Nguyệt không thể tự dối mình. Đó không phải là tình thầy trò bình thường.
Và đau… không có nghĩa là hận.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Sân trường vắng lặng.
Gió rít nhẹ qua hàng cây già, lá xào xạc như đang kể một câu chuyện chưa trọn. Ngô Thanh Nguyệt đi như mộng du đến hồ sen nhỏ phía sau dãy nhà B – nơi cô và Tuấn Khanh từng ngồi học bài, từng trao nhau những khoảng lặng ấm áp đầu mùa.
Cô thả chiếc hộp bánh vào lòng nước.
Chiếc hộp xoay tròn, rồi chìm dần.
Không phải là kết thúc, mà là một lời tạm biệt với những mong mỏi quá ngây thơ.
– “Tui đã thích ông, từ rất lâu rồi…” “Nhưng nếu hôm nay tui đứng sau một người con gái khác, thì lần tới – tui nhất định sẽ tiến về phía trước.”
Đôi mắt cô khẽ khép lại. Một giọt nước mưa rơi trên má, rồi một giọt nữa. Hay là nước mắt? Cô cũng không phân biệt nổi nữa. Nhưng lần này, cô không lau đi. Vì cô chấp nhận – chấp nhận mình đã chậm một bước.
Chỉ là chậm, không có nghĩa là thua.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Tối hôm đó, tại dinh thự Ngô gia.
Bữa cơm vẫn diễn ra đúng lễ nghi quý tộc: Nghiêm trang, chuẩn mực, yên lặng ngoài lời chúc rượu của cha cô – Ngô Trấn Vũ.
– “Thanh Nguyệt, con bỏ bữa sáng hôm nay. Lý do?” – Giọng ông vang lên khi người hầu dọn món tráng miệng.
– “Dạ, con hơi mệt. Con xin phép lên phòng sớm.” – Cô đáp, khẽ mỉm cười như thể chẳng có gì xảy ra.
– “Chuyện ở trường à?” – Mẹ cô, bà Hứa Như Hoa, ánh mắt sắc như gương đồng, nhìn xuyên qua lớp vỏ bình thản của con gái.
Ngô Thanh Nguyệt vẫn chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng bước đi, sống mũi cao ngẩng lên, không để bất kỳ ai nhìn thấy một vết nứt nào trong dáng vẻ của cô.
Nhưng sau cánh cửa phòng kín đáo, tiểu thư Ngô thị ngồi xuống bàn trang điểm, lặng lẽ nhìn bản thân trong gương. Không còn khóc. Không còn yếu đuối. Chỉ có một ánh nhìn kiên định đến lạ lùng.
– “Nếu cô giáo là đối thủ, thì em sẽ cạnh tranh như một người ngang tầm – bằng bản lĩnh, không phải nước mắt.”
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Cũng trong đêm đó, bóng tối vô tận bao trùm xuống dinh thự Ngô gia trong một sự yên ả đầy bất thường.
Phía sau lớp tường cao, lính gác tuần tra đều đặn, camera an ninh quét liên tục những vòng sáng xanh nhạt. Nhưng không ai để ý, một chấm đỏ nhỏ từ xa đã khóa chặt vào khung cửa sổ tầng ba – nơi phòng của tiểu thư Ngô Thanh Nguyệt.
Đúng 2 giờ sáng.
Một tiếng “tạch” rất khẽ vang lên. Khung cửa bật mở. Một bóng đen đột ngột luồn vào như làn gió.
Trong giấc ngủ, Thanh Nguyệt không kịp nhận ra có gì bất thường. Chỉ đến khi một làn hơi thuốc mê xộc vào mũi, cô mới giật mình, vùng dậy – nhưng đã quá muộn. Một bàn tay siết chặt lấy cổ cô, một ống kim tiêm nhanh chóng đâm vào cánh tay mảnh mai.
– “… Mày tỉnh quá trễ rồi, công chúa nhỏ à…”
Ánh mắt cô mờ đi.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
3: 30 sáng – Phòng điều hành tác chiến bí mật, Tổ chức Dark Destiny.
Một bản đồ vệ tinh hiện rõ hình ảnh dinh thự Ngô thị cùng những vết nhiễu loạn tín hiệu bất thường từ tầng ba. Lệnh khẩn cấp được chuyển đến các đặc vụ ưu tú nhất của tổ chức sát thủ ngầm – nhóm mang mật danh “Huyết Dạ”, do nhân vật cấp S – S. Flash chỉ huy.
– “Đối tượng bị bắt cóc là con gái trưởng của Ngô Trấn Vũ. Ưu tiên giải cứu, không được để thương tích. Tập đoàn Ngô thị chấp nhận trả bất kỳ giá nào.” – Giọng nữ trong radio vang lên lạnh lùng.
S. Flash – Võ Tuấn Khanh – kéo mũ trùm che kín khuôn mặt, siết chặt găng tay đen. Bên cạnh anh là hai thành viên đàn chị cốt cán: Nữ tay súng bắn tỉa đệ nhất của tổ chức sát thủ Dark Destiny, Eyes Hawk (Tô Dương Lan Ngọc) – bắn tỉa. Nữ siêu cấp hacker Blackqueen (Trần Ngọc Uyển Linh) – phân tích tín hiệu, phá hệ thống an ninh và phá hệ thống cửa.
– “Thời gian là mạng sống. Mười hai phút nữa di chuyển. Tôi sẽ vào trong trước.” – Khanh dặn lại, rồi nhảy khỏi trực thăng đệm từ độ cao thấp, đáp xuống mái tòa nhà đối diện dinh thự Ngô thị như một chiếc bóng bạc vụt qua đêm tối.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Tầng hầm ngầm – Khu chuồng cũ sau vườn, ẩn trong hốc đá…
Ngô Thanh Nguyệt bị trói tay, miệng bị dán băng keo, ánh mắt ráo hoảnh trong bóng tối.
Cô tỉnh lại sau thuốc mê, đầu choáng váng, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Những kẻ bắt cóc – ba người – đang dùng bộ đàm nói chuyện bằng mật mã, âm sắc đặc trưng của lính đánh thuê Đông Âu.
– “Đưa con bé đi khỏi đây trước 5 giờ. Máy gây nhiễu chỉ giữ được thêm nửa tiếng.”
– “Chúng ta đã truyền video tống tiền. Nếu Ngô thị chậm trễ, sẽ nhận lại thi thể con gái họ.”
Ngô Thanh Nguyệt không khóc. Cô quan sát, lặng lẽ đếm nhịp tuần tra, đoán vị trí từng người. Trái tim cô đập nhanh, nhưng trong mắt không có sự hoảng loạn – mà là tính toán.
Cho đến khi…
Một tia bạc lóe lên như điện xẹt giữa bóng tối.
“Phập!” – Lưỡi dao găm găm thẳng vào cổ tay kẻ canh cửa. Hắn đổ gục mà không kịp kêu một tiếng.
Kẻ thứ hai vừa quay lại, chưa kịp bắn đã bị kéo ngược vào màn đêm, lưng đập mạnh vào tường đá, bất tỉnh.
Tên còn lại hốt hoảng rút súng, nhưng khi ánh đèn pin quét qua kẻ tấn công, hắn khựng lại – không phải vì sợ, mà vì nhận ra ánh mắt của kẻ ấy như rạch vào tim.
– “Lũ mạt hạng như tụi mày… không xứng chạm vào cô ấy.” – Giọng nói trầm, lạnh, đầy sát khí.
Kẻ cuối cùng ngã xuống chỉ sau một cú đá.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Ánh đèn pin nhẹ chiếu vào gương mặt của Ngô Thanh Nguyệt khi băng keo trên miệng được gỡ bỏ.
Cô ngước nhìn. Cơ thể run nhẹ. Không phải vì sợ – mà là vì kinh ngạc.
– “… Tuấn Khanh…” – cô thì thầm, ánh mắt hoang mang, mừng rỡ xen lẫn choáng váng.
Võ Tuấn Khanh không trả lời ngay. Anh dùng dao cắt dây trói, cúi sát xuống, chạm nhẹ vào má cô.
– “Bà không sao chứ?”
– “Sao… sao ông lại ở đây? Ông là… sát thủ?”
Tuấn Khanh hơi khựng lại, đôi mắt sắc như băng giá bỗng dao động.
– “Tui không phải là sát thủ… Tui là người được thuê để cứu bà.”
– “Và ông đã giấu… tất cả.”
Không khí dường như đông cứng lại. Thanh Nguyệt nhìn người con trai cô từng thương thầm – giờ hóa thành một hình ảnh hoàn toàn khác. Không còn là học sinh gương mẫu – mà là một chiến binh lạnh lùng, nguy hiểm, và… cô độc.
– “Tại sao?” – Cô hỏi, như thì thầm cho chính mình.
– “Vì tui không được phép để bà bước vào thế giới của tui.” – Tuấn Khanh khẽ đáp, mắt vẫn nhìn cô không rời.
Một tiếng còi hú vang lên từ xa – đội phản ứng nhanh của Ngô thị đã tới. Tiếng trực thăng quạt gió làm tung lớp lá, ánh đèn rọi xuống như lột trần màn đêm.
Khanh đứng dậy, quay lưng rời đi.
Nhưng một bàn tay níu lấy tay áo anh.
– “Đừng đi. Tui biết… lần này tui không thể đứng sau nữa. Nếu thế giới ông chọn đầy máu và nguy hiểm… thì tui sẽ bước vào – cùng ông.”
Khanh khựng lại. Rồi quay đầu, môi nở một nụ cười rất khẽ.
– “Vậy thì… hãy chuẩn bị tinh thần. Vì từ nay, bà sẽ không còn là tiểu thư được che chở nữa đâu.”
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Buổi sáng hôm sau ở trường THPT Gia Liêm.
Mặt trời vẫn chưa lên hẳn. Những tia nắng đầu tiên rón rén len qua vòm lá phượng vĩ, rọi xuống sân trường như những mảnh lụa vàng mỏng. Không khí se lạnh, trong lành – đối lập hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn và mùi máu còn ám trong ký ức đêm qua.
Ngô Thanh Nguyệt đến rất sớm.
Đồng phục gọn gàng, tóc dài buộc thấp như mọi ngày. Nhưng ánh mắt – ánh mắt ấy đã khác. Không còn trong veo như trước, mà như có một lớp sương mỏng phủ lên – sâu thẳm, lặng im và khó đoán. Một người vừa bước ra từ ranh giới sinh tử… không thể còn là một cô gái ngây thơ như ngày hôm qua.
Cô đi dọc hành lang tầng hai, bước chân nhẹ và đều, không vội vàng cũng chẳng lơ đãng. Nhưng có điều gì đó thay đổi trong nhịp thở – trong cách cô lặng lẽ bước qua các nhóm bạn đang tụ lại theo thói quen sáng sớm. Không ai lên tiếng gọi cô. Họ chỉ nhìn. Những ánh nhìn kín đáo, không hẳn soi mói – nhưng cũng chẳng thân thiện. Hoài nghi, dè chừng, và hơi sợ hãi.
Ngô Thanh Nguyệt bước vào lớp 12A1.
Căn phòng vẫn y nguyên như mọi buổi sáng – nhưng không khí thì khác. Những ánh mắt dõi theo cô chỉ trong vài giây, rồi vội lảng đi như thể sợ chạm phải điều gì cấm kỵ. Cô lặng lẽ đến ngồi ở bàn cuối, ngay cạnh chỗ của Võ Tuấn Khanh.
Anh vẫn chưa đến.
Cô mở sách. Nhưng mắt cô không nhìn vào trang giấy. Bên trong đầu vẫn là hình ảnh tầng hầm đá lạnh, những tiếng gầm gừ, tiếng thở nặng nề… và giọng nói trầm khàn của cậu con trai ấy. Người mà cô đã nắm tay trong một khoảnh khắc không ai dạy cô cách gọi tên.
Tiếng gót giày khẽ gõ trên nền gạch trước của lớp.
Tuấn Khanh bước vào lớp. Vẻ ngoài như một ngày bình thường: Cặp đeo vai một bên vai, tóc hơi rối vì gió sớm, ánh mắt vô cảm như bao ngày. Cậu đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh cô – không nói một lời. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một gang tay. Nhưng không khí… lạnh hơn cả buổi sáng tháng Mười.
Yên ắng. Đến nghẹt thở.
Tiết Ngữ văn bắt đầu. Cô giáo chủ nhiệm – Phạm Mai Vy – bước vào lớp với tà áo dài trắng phất nhẹ trong gió. Vẻ điềm đạm thường thấy của cô không thay đổi. Nhưng trong mắt Ngô Thanh Nguyệt, người phụ nữ ấy giờ đây không còn chỉ là giáo viên… mà là một đối thủ đáng gờm.
Chủ đề hôm nay: “Thân phận người phụ nữ trong văn học hiện đại.”
Một đề tài quen thuộc. Nhưng mỗi từ cô Mai Vy nói ra hôm nay như phản chiếu cuộc đời của chính ai đó trong căn phòng này.
– “Có người chọn im lặng để bảo vệ bản thân. Có người chọn lên tiếng để đấu tranh. Nhưng dù cách nào, thì bản lĩnh mới là điều đáng quý nhất.”
Giọng cô đều đều, ánh mắt lướt nhẹ xuống cuối lớp – nơi có hai người đang ngồi kề bên, nhưng không hề nhìn nhau.
Tuấn Khanh vẫn ngồi im, tay không còn ghi chép. Trong đầu cậu chỉ vang vọng tiếng thì thầm của Ngô Thanh Nguyệt trong tầng hầm:
– “Nếu thế giới ông chọn đầy máu và nguy hiểm… thì tui sẽ bước vào – cùng ông.”
Bên cạnh, Thanh Nguyệt không ghi gì. Tay cô khẽ siết chặt cây bút. Đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ô cửa kính, nơi bầu trời xanh trong tưởng như chưa từng bị bóng tối vấy bẩn.
Đột nhiên…
– “Thưa cô,” – cô cất tiếng, giọng vẫn mềm mại và điềm tĩnh – “Đôi khi, im lặng không phải là né tránh. Mà là đang đợi đúng thời điểm để hành động.”
Cả lớp sững lại. Không vì câu nói, mà vì khí chất mới toát ra từ Ngô Thanh Nguyệt – một sự ôn nhu của nàng nhưng lại chất chứa lòng kiêu hãnh, và sắc bén như ánh thép trong nắng.
Cô Mai Vy mím môi. Một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi – không rõ là tán thưởng hay là thách thức.
– “Có vẻ em đã trưởng thành chỉ sau một đêm.”
– “Em chỉ vừa nhận ra,” – Nguyệt đáp, không quay đầu – “rằng mình không còn là người đứng ngoài nữa.”
Tuấn Khanh nghiêng đầu. Không nhìn cô. Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu – cậu cảm nhận rõ ràng: Khoảng cách giữa họ… đã bị xóa đi.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Chiều tan học. Sân trường dần vắng.
Tuấn Khanh bước ra khỏi cổng chính. Phía cổng phụ, dưới bóng cây, Ngô Thanh Nguyệt đứng đó – không lên tiếng, cũng không né tránh. Chỉ ánh mắt nhìn nhau – và tất cả những điều cần hiểu… đã nằm trong đó.
– “Có quán mới gần công viên Phượng Dạ,” – cậu nói, giọng đều.
– “Biết ùi.” – Nàng nũng nịu đáp, chỉ vậy.
Họ cùng bước. Không quá gần, không quá xa. Nhưng đủ – cho một cuộc chuyển mình.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Quán cà phê nhỏ – ánh chiều rọi xiên qua ô cửa kính.
Ngô Thanh Nguyệt gọi nước ép ổi. Tuấn Khanh vẫn chọn cà phê đen – đậm và đắng như những điều cậu giấu kín.
Không ai nhắc đến đêm qua. Nhưng trong ánh mắt là hàng ngàn câu hỏi chưa thành lời.
– “Tui từng nghĩ ông là người chính trực và dễ đoán,” – cô nói, mắt nhìn ra phố.
– “Vậy còn bây giờ?”
– “Bây giờ… tui nghĩ ông là người không quay lưng.”
Tuấn Khanh nheo mắt. Không phải vì nắng – mà vì tim cậu khẽ thắt lại bởi câu nói chân thành ấy.
– “Tui đã thay đổi.” – Cô khẽ nói.
– “Tui biết.” – Cậu đáp, lần này là ánh nhìn trực diện – “Từ khoảnh khắc bà giữ tay tui lại trong tầng hầm… tui đã biết.”
Trên đường về, đèn đường bật sáng. Hai chiếc bóng sóng đôi kéo dài dưới ánh sáng loang lổ.
– “Ông sẽ nói cho tui biết tất cả chứ?” – Cô hỏi, giọng nhẹ như gió – nhưng không dễ bỏ qua.
– “Nếu bà hỏi một lần nữa… tui sẽ không giấu nữa.” – Anh đáp, giọng khàn như đêm mưa.
– “Vậy thì…” – cô dừng lại vài giây – “Tui đang hỏi…”
Tuấn Khanh dừng bước.
Lần đầu tiên, cậu nhìn cô thật lâu – ánh mắt không còn lạnh lùng như mọi khi, mà sâu như vực thẳm. Có gì đó đang lặng lẽ rạn vỡ trong anh… trước khi thứ gì đó khác – thật hơn, chân thành hơn – trồi lên từ tận đáy lòng.
– “Tên tôi,” – cậu nói khẽ, “là S. Flash.”
Ngô Thanh Nguyệt khẽ sững người.
– “S… gì cơ?”
– “Silver Flash,” – anh tiếp, không chớp mắt – “Là mật danh của tôi trong Dark Destiny – một tổ chức sát thủ ngầm hoạt động vì chính nghĩa.”
Một làn gió nhẹ lướt qua. Lá cây rung khẽ. Thanh Nguyệt đứng yên, không lùi lại – nhưng cũng không tiến tới. Chỉ có đôi mắt là hơi mở to, không phải vì sợ… mà vì sự thật đến quá đột ngột.
– “Bà muốn biết, thì tôi sẽ nói. Nhưng phải hứa với tôi…” – Tuấn Khanh ngắt lời, giọng đanh lại – “Tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai. Kể cả cha mẹ, bạn thân, hay chính quyền. Không ai. Hãy giữ cho riêng bà và tôi.”
Ngô Thanh Nguyệt nhìn vào mắt cậu – ánh mắt mà cô từng nghĩ là bất cần, nhưng giờ đây lại thấy… đang tự dằn vặt đến mức muốn vỡ tan.
– “Tôi hứa.” – Cô khẽ nói.
Tuấn Khanh thở ra – không phải vì nhẹ nhõm, mà vì cuối cùng cũng chấp nhận để ai đó thấy gương mặt thật của mình sau lớp mặt nạ.
– “Tôi là trẻ mồ côi. Không biết cha mẹ là ai. Không biết quê quán, cũng chẳng có gì để gọi là gia đình. Chỉ nhớ… lúc sáu tuổi, tôi bị lạc giữa chợ – đói, lạnh, và sắp chết vì sốt.”
– “Rồi họ tìm thấy tôi – những người đầu tiên tôi thấy không phải là cảnh sát, không phải trại mồ côi… mà là thành viên của Dark Destiny. Họ mang tôi đi. Không phải để biến tôi thành vũ khí – mà để cho tôi một lựa chọn.”
– “Họ nói, nếu tôi muốn sống… tôi phải mạnh. Nếu tôi muốn thay đổi cái thế giới thối nát này… tôi phải trở thành cơn ác mộng của những kẻ gieo ác mộng.”
Cô lặng thinh. Trái tim như thắt lại theo từng lời cậu nói.
– “Từ đó, tôi được huấn luyện – không chỉ để chiến đấu, mà để sống sót với lý tưởng. Giết nếu buộc phải giết. Bảo vệ nếu còn người cần bảo vệ. Chúng tôi là sát thủ, đúng – nhưng không phải vì tiền. Chúng tôi là những kẻ đứng giữa bóng tối… để người khác có thể sống dưới ánh sáng.”
– “Năm mười lăm tuổi, tôi hoàn thành bài thử thách cuối. Lúc đó, tôi chính thức mang mật danh S. Flash – tia chớp bạc, người hành động không để lại dấu vết. Không phải để lẩn trốn, mà để không bị phát hiện bởi những kẻ đang phá hủy công lý từ bên trong.”
Tuấn Khanh ngẩng lên – ánh mắt giờ đây không chỉ lạnh buốt, mà còn cháy lên tia quyết liệt.
– “Tôi không giết người vô tội. Không nhận lệnh mù quáng. Tôi chỉ hành động khi sự im lặng đồng nghĩa với tiếp tay cho cái ác. Tôi là một phần của Dark Destiny – một tổ chức không tồn tại trên giấy tờ, nhưng có mặt ở những nơi luật pháp không thể với tới.”
Ngô Thanh Nguyệt im lặng. Cô không rơi nước mắt – chỉ có bàn tay siết chặt vạt áo đồng phục đến trắng bệch.
– “Tại sao ông lại bảo vệ tôi? Đêm đó…” – cô hỏi, giọng run nhẹ.
Tuấn Khanh nhìn cô – lần này ánh mắt dịu lại.
– “Bởi vì bà… là người duy nhất ngồi cạnh tôi ba năm trời, mà không bao giờ hỏi tại sao tôi lúc nào cũng im lặng.”
– “Bởi vì… khi mọi thứ trong tôi hỗn loạn, bà vẫn mỉm cười, vẫn đưa tôi bút khi tôi quên. Vẫn nhắc tôi mặc áo khoác nếu trời trở lạnh. Bởi vì… giữa thế giới tôi đang sống, bà là thứ duy nhất nhắc tôi rằng… vẫn còn có điều đáng giữ lại.”
Anh cười nhẹ – một nụ cười buồn.
– “Tôi bảo vệ bà – không phải vì mệnh lệnh. Mà vì bà khiến tôi tin rằng… tôi vẫn còn là người.”
Gió lại thổi. Một chiếc lá rơi ngang giữa hai người.
Ngô Thanh Nguyệt bước tới một bước. Rất khẽ. Cô không ôm cậu, không nói lời an ủi. Chỉ khẽ nói – bằng giọng thật bình tĩnh, như đã cân nhắc kỹ từng chữ:
– “Ông không phải quái vật, Tuấn Khanh.”
– “Mà là người đang dùng móng vuốt của quái vật để xé toạc lớp mặt nạ thánh thiện của những con người giả tạo.”
Tuấn Khanh khựng lại. Rồi từ từ cúi đầu. Cảm xúc trong tim vỡ ra – âm thầm nhưng không còn che giấu.
… Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv55.com/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/
Đêm đó, khi về đến phòng, điện thoại của Ngô Thanh Nguyệt lại sáng lên.
Lần này, là tin nhắn từ chính cô – gửi cho S. Flash.
– “Tôi vẫn hứa giữ bí mật. Nhưng lần này… tôi sẽ không đứng ngoài nữa.”
– “Ông không đơn độc.”
Dưới dòng chữ ấy – không có dấu chấm.
Chỉ là một khoảng trắng.
Đủ để một lời hứa được viết tiếp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Một Con Người Hai Thế Giới |
Tác giả | Võ Dạ Phong |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện 18+, Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/07/2025 01:12 (GMT+7) |