Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv55.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mẹ tôi – cô giáo thể dục

Mẹ tôi - cô giáo thể dục - Tác giả Cửu Long Di Quan

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 1: Mẹ tôi, giáo viên thể dục nghiêm khắc

Sân bóng rổ trường cấp 3 số 6, thành phố Sài Gòn.

“Mập!”

Lừa qua thằng ku phòng thủ lùn hơn mình cả một cái đầu, tôi lách ra vạch ba điểm, vỗ tay gọi một tiếng. Thằng bạn nối khố ăn ý thôi rồi, Tường Mập, không thèm nhìn cũng chuyền một quả ngay chóc vào tay tôi.

Hít một hơi thật sâu, nhấc khuỷu tay, chùng gối, bật nhảy, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy quả bóng đi.

Xoẹt!

“NICE! Ghi bàn”

Thằng Tường Mập giơ cao tay phải gào lên.

Ngay sau đó, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay và hò reo điên cuồng của mấy bạn nữ.

“Á á á! Đẹp trai quá!”

“Sơn Dương! Sơn Dương! Trường Số Sáu vô địch!”

“Anh Sơn Dương em yêu anh!”

Tôi gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Trận 3v3 nửa sân thôi mà, có cần làm quá vậy không…”

Thằng khứa bị tôi qua mặt lúc nãy lườm một cái cháy mặt: “Đệt! Cái loại con cưng của trời như mày thì đừng có giả trân nữa! Lượn đây, về nhà!”

Đám đông giải tán, thằng Mập lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Về chung không?”

Tôi vừa tung hứng quả bóng vừa chỉ tay về phía phòng dụng cụ: “Oke, đợi tao trả bóng đã, rồi về chung với mẹ tao luôn.”

Tường Mập nghe xong thì rùng mình một cái, xua tay lia lịa: “Cái vía của Cô Duyên nặng quá, anh em tao không gánh nổi. Mai gặp.”

Nói xong, nó co giò chạy mất dép.

Tôi không khỏi lắc đầu cười khổ, vừa xoay bóng vừa một mình đi đến phòng dụng cụ.

Ngay cửa, mẹ của tôi, cô giáo thể dục Lâm Thị Kỳ Duyên, đang bận rộn ghi sổ cho đám học sinh lần lượt đến trả đồ. Mẹ mặc bộ đồ thể thao quen thuộc đến mức nhàm chán, tóc cũng buộc đuôi ngựa y chang như mọi khi, ngồi thẳng tắp sau bàn, vẻ mặt nghiêm túc không một kẽ hở.

Tôi luôn thấy mẹ mình rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, mày ngài mắt phượng, mũi cao dọc dừa, môi chúm chím. Mẹ cao tới 1 mét 68, lại là vận động viên cấp quốc gia nên dáng người phải gọi là chuẩn không cần chỉnh, đặc biệt là quả chân dài miên man, cảm giác như chiếm hết hai phần ba chiều cao của mẹ vậy.

Lẽ ra một giáo viên như thế phải được học sinh trong trường yêu quý lắm mới phải. Tiếc là, tính mẹ tôi lại cổ hủ, bảo thủ, lúc nào cũng cho rằng làm thầy phải có đạo đức, có cái uy của người thầy. Thường ngày mẹ chẳng bao giờ trang điểm, mặt cứ đanh lại, phong cách dạy học thì cực kỳ nghiêm khắc, chả ăn nhập gì với cái tên mềm mại, yếu đuối của mẹ cả.

Lũ học sinh cấp 3 đứa nào cũng mong ngóng đến mấy tiết thể dục hiếm hoi mỗi tuần, nhưng đám học trò dưới tay mẹ tôi thì sợ như sợ cọp, chỉ mong mẹ nghỉ ốm mỗi ngày.

Thế nhưng, từ lúc tôi biết nhận thức tới giờ, ngoài hai lần ông nội và ông ngoại mất ra, mẹ chưa bao giờ xin nghỉ làm việc ngày nào.

Mẹ là thần tượng của tôi từ bé. Bất kể là tinh thần làm việc chuyên nghiệp hay thái độ sống của mẹ đều đáng để tôi học hỏi noi theo. Dưới sự dạy dỗ của mẹ, tôi nghiễm nhiên trở thành “con nhà người ta” trong miệng hàng xóm.

Nói về chiều cao, chuẩn vàng 1m83. Nói về nhan sắc, tuy không đến mức nam thần hoàn hảo nhưng mà làm hot boy trường thì cũng đủ tư cách. Nói về học lực, tôi học ở trường điểm Sài Gòn, quanh năm toàn nằm trong top 10 của khối. Nói về thể chất, dưới sự chỉ dẫn chuyên nghiệp của mẹ, trình của tôi cũng tàm tạm ở mức vận động viên nghiệp dư, còn kỹ năng bóng rổ thì chấp hết cả trường.

“Thằng Mập chết nhát! Mẹ mình có đáng sợ đến thế không nhỉ?”

Tôi vừa nghĩ vẩn vơ vừa lầm bầm chửi thầm.

Thật ra tôi biết thừa đám bạn lén gọi mẹ là Diệt Tuyệt Sư Thái, nhưng tôi chẳng giận, ngược lại còn có chút tự hào.

*** Chú thích bởi Cửu long Di Quan: Diệt Tuyệt Sư Thái, là một nhân vật nổi bật trong tiểu thuyết võ hiệp “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của Kim Dung. Bà là Chưởng môn phái Nga Mi, một trong những môn phái lớn của võ lâm Trung nguyên. Tính cách quyết đoán đến mức tàn khốc, kể cả với người trong môn phái nếu vi phạm giới luật, đại diện cho một hệ tư tưởng bảo thủ, cực đoan, đặt giáo điều và môn phái lên trên hết.

Vì dù mẹ đối với tôi cũng rất nghiêm khắc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến ấy.

Trước mặt học sinh, mẹ lạnh như tiền, nhưng trước mặt tôi lại thường nở nụ cười dịu dàng. Càng ngày tôi càng lớn, càng giỏi giang hiểu chuyện thì những nụ cười ấy lại càng xuất hiện thường xuyên hơn.

Khoảng mười phút sau, sân trường gần như đã vắng tanh, tôi mới ôm quả bóng vào phòng dụng cụ.

“Mẹ ơi, tối nay ăn gì thế?”

Tôi đặt quả bóng lên kệ, quay người vừa ký sổ vừa hỏi bâng quơ.

Mẹ cười một cách bí ẩn: “Tối nay mình ra ngoài ăn.”

Tôi gãi đầu, ngờ vực: “Sao con thấy mẹ vui thế nhỉ, có chuyện gì vui giấu con à?”

“Về nhà đã, trên đường về mẹ kể cho.”

Mẹ dọn dẹp giấy bút trên bàn, đứng dậy dẫn tôi ra khỏi phòng dụng cụ, khóa cửa rồi đi ra nhà xe. Tôi dắt chiếc xe điện ra, mẹ ngồi lên sau ôm lấy eo tôi.

“Người Đẹp… à nhầm… Mẫu hậu nương nương ngồi vững chưa ạ?”

“Thôi cái mồm ông tướng đi! Đi nhanh!”

Nghe giọng mẹ vừa hờn dỗi vừa có chút háo hức, tôi cười hề hề, vặn tay ga phóng ra khỏi cổng trường.

“Mẹ ơi, rốt cuộc là có chuyện gì mà mẹ vui thế?”

Buổi chiều đầu hạ, không khí đã bắt đầu oi bức. Tôi vặn ga hết cỡ, cảm nhận cơn gió táp vào mặt, tò mò hỏi.

Mẹ đột nhiên rút tay khỏi eo tôi, vỗ vai tôi đầy phấn khích: “Con trai, ba con cuối cùng cũng được thăng chức rồi! Tối nay nhà mình mời khách đấy!”

“Thật á!?”

Tôi mừng như bắt được vàng, không nhịn được cười phá lên, “Haha! Ba cày mười mấy năm, cuối cùng cũng đến ngày hái quả ngọt rồi!”

“Nói linh tinh gì thế! Ba con gọi là cần cù bù thông minh, có công mài sắt có ngày nên kim đấy!”

Mẹ cốc nhẹ vào gáy tôi một cái, rồi lại không nhịn được mà phì cười: “Thằng quỷ con này, học đâu ra mấy câu ranh mãnh thế?”

Tôi vặn chặt tay ga, nói lớn: “Học đâu không quan trọng! Quan trọng là hôm nay phải cho ba chảy máu nhiều vào!”

Mẹ cũng hùa theo: “Đúng! Ăn cho ông ấy sạt nghiệp luôn!”

Giờ cao điểm, đường chính đông như một hộp cá mòi. Chiếc xe điện lướt vun vút trên làn đường dành cho xe hai bánh, rải đầy tiếng cười nói vui vẻ trên đường về.

Nhà tôi nằm trong một khu chung cư tầm trung ở vành đai 2 của thành phố Sài Gòn, là căn nhà mà hồi đó mẹ dùng tiền thưởng sau khi đoạt huy chương để trả tiền cọc. Ba tôi xuất thân bình thường, xui xẻo thế nào lại học ngành khảo cổ. Sau khi tốt nghiệp, ba vào làm ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ của thành phố, cày cuốc từ một nhân viên quèn, cày mãi, cày gần hai mươi năm trời mới lên được chức chủ nhiệm như hôm nay.

Nhưng cái nghề khảo cổ này thì làm gì có nhiều tiền. Thêm nữa, ba tôi còn truyền thống, cổ hủ hơn cả mẹ. Ngày thường ba cũng chẳng thích nịnh bợ lãnh đạo, rất có cái cốt cách thanh cao của người trí thức, mỗi tháng lĩnh vài triệu bạc tiền lương nên túi lúc nào cũng rỗng tuếch.

Cơ mà ba tôi ngoài việc đam mê khảo cổ đến điên cuồng ra thì chẳng có tật xấu nào. Đối với thằng con ruột là tôi thì khỏi phải nói, tốt vô cùng. Đối với mẹ thì răm rắp nghe theo. Hai vợ chồng thỉnh thoảng cũng có cãi vã vặt vãnh, nhưng tình cảm thì vẫn luôn ổn định. Chắc là do cả hai đều thích một cuộc sống bình yên, phẳng lặng.

Với tôi mà nói, gia đình tôi đặc biệt hạnh phúc, và tôi vô cùng mãn nguyện với điều đó.

Về đến nhà, đèn đóm tắt ngúm, căn hộ ba phòng ngủ ấm cúng, sạch sẽ, im phăng phắc.

“Ba đâu mẹ?”

Tôi quẳng cặp sách lên sofa, hỏi một cách sốt ruột.

Ba được thăng chức tăng lương là chuyện đại hỷ sự, bây giờ tôi chỉ muốn gặp ba ngay lập tức để hai cha con cùng chia sẻ niềm vui này.

“Tối nay còn có đồng nghiệp ở viện nữa, ba con tan làm là đi thẳng ra nhà hàng với họ rồi.”

Mẹ nói vọng ra từ phòng ngủ.

“Thế mình đi nhanh lên chứ, còn chờ gì nữa ạ?”

Tôi giục.

“Sơn Dương, mẹ dạy con thế nào? Đàn ông con trai gặp chuyện phải bình tĩnh, hấp ta hấp tấp trông ra làm sao?”

Giọng mẹ đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Tôi rụt cổ lại, cười gượng: “Tại con phấn khích quá thôi mà.”

Mẹ bước ra từ phòng ngủ, tay cầm một bộ đồ ngủ dài màu xanh nhạt, lườm tôi một cái: “Mẹ không sửa soạn một chút à? Lãnh đạo, đồng nghiệp của ba con đều ở đó, bắt mẹ mặc nguyên bộ đồ thể thao này đi à?”

“Thôi được rồi, hay con cũng thay bộ khác nhé?”

Tôi liếc nhìn bộ đồng phục trường số 6 trên người mình.

“Con là học sinh, mặc đồng phục là đúng rồi, không cần thay.”

Mẹ nói với giọng điệu hiển nhiên, rồi đẩy cửa phòng tắm.

Rầm. Cửa đóng lại, trong phòng khách vẳng ra tiếng nước chảy ào ào.

Tôi chán như con gián, nằm ườn trên sofa lướt điện thoại. Một lát sau, mẹ tắm xong, sấy khô tóc rồi lại vào phòng ngủ.

Khoảng nửa tiếng sau, lúc tôi đang mải mê nhìn vào điện thoại, bên tai bỗng vang lên tiếng giày cao gót “lộc cộc” trên sàn.

Cái gì thế này? Tôi ngơ ngác ngẩng đầu. Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đồng tử tôi co rút mạnh, suýt nữa thì lòi cả tròng mắt ra ngoài.

Trước gương ở phòng khách là một người mẹ hoàn toàn xa lạ với tôi.

Mái tóc đuôi ngựa cả vạn năm không đổi của mẹ đã được xõa ra, những lọn tóc đen bóng, mượt mà vắt qua đôi vai ngang thon thả, buông nhẹ sau lưng. Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ được trang điểm nhẹ, khiến làn da vốn đã trắng mịn càng thêm vẻ mơn mởn, căng tràn sức sống.

Đôi môi anh đào kia cũng được tô son, màu sắc tươi tắn phải gọi là căng mọng mời gọi, kết hợp với cặp mày liễu dài và đôi mắt đào hoa long lanh, sáng ngời. Trong một thoáng, tôi cảm thấy mấy cô minh tinh được mệnh danh là “hoa hậu của các loài hoa” cũng chỉ đến thế là cùng.

Chết người hơn nữa là, phần trên mẹ mặc một chiếc áo ngắn cổ chữ V màu hồng, phần vải trước ngực bị hai quả vú đẫy đà đội lên, ưỡn ra một cách đầy ngạo nghễ. Phía trên cặp vú là chiếc cổ cao ba ngấn và xương quai xanh với những đường nét mềm mại. Bên dưới là vùng bụng phẳng lỳ và vòng eo thon gọn, yểu điệu.

Còn phần dưới thì ôi thôi, phá lệ mặc một chiếc váy ngắn màu đen tới đầu gối. Điều khó tin nhất là cặp chân dài thẳng tắp, nõn nà kia lại được bọc trong một lớp tất đen mỏng tang, nhìn xuyên thấu…

Tôi chưa bao giờ được thấy toàn bộ vẻ đẹp của đôi chân mẹ. Thế mà bây giờ, dù chỉ để lộ ra phần bắp chân, ánh mắt tôi vẫn bị khóa chặt vào đó.

Nhìn phát đầu tiên, từ hiện lên trong đầu tôi là “thon”. Không phải cái kiểu gầy trơ xương bệnh hoạn, mà là cái thon của sự săn chắc, đầy đặn, đường cong tròn trịa, chỉ cần thêm hay bớt một li cũng không còn hoàn hảo nữa.

Ngoài “thon” ra, cảm giác thứ hai là “thẳng”. Lúc này mẹ đang đứng khép hai chân lại, từ đầu gối đến mắt cá chân tuyệt nhiên không có một kẽ hở nào, hai chân như thể sinh ra đã là một cặp hoàn hảo.

Ánh mắt tôi chuyển xuống dưới mắt cá chân, một đôi gót sen xinh xắn đang đi đôi cao gót mũi nhọn bằng nhung màu đen cao khoảng năm phân. Lớp tất đen trên mu bàn chân gần như hòa làm một với mặt giày, tỏa ra một sức quyến rũ mà tôi không tài nào hiểu nổi, như một cái lỗ đen hút cạn tâm trí tôi…

Tôi đứng hình toàn tập, mắt nhìn mẹ trân trối, đầu óc trống rỗng.

Đột nhiên, mẹ hỏi với giọng hơi do dự: “Dương, con thấy bộ này có được không?”

Tôi hoàn hồn, gật đầu như gà mổ thóc: “Đẹp! Đẹp lắm! Mẹ đẹp quá trời quá đất luôn!”

Mẹ nhướng cặp mày liễu xinh đẹp: “Mẹ hỏi là có hợp không!”

“Hợp! Dĩ nhiên là hợp!”

“Hợp cái con khỉ!”

Thấy bộ mặt dê xồm của tôi, mẹ lườm một cái, lắc lư đôi chân dài trên đôi cao gót rồi quay trở vào phòng ngủ.

Tôi hau háu nhìn theo bóng lưng thon thả, đầy khí chất của mẹ, cho đến khi cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại một tiếng ầm, tôi mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Khi tôi định lướt điện thoại tiếp, tôi bỗng phát hiện mình không tài nào tập trung được nữa. Trong đầu toàn là khuôn mặt xinh đẹp vừa quen vừa lạ ấy, còn có cặp vú cao ngất và đôi chân dài miên man, cùng với đôi tất đen có thể câu hồn người khác…

Chúng như những kho báu trên cơ thể mẹ, ngày thường đều được giấu kỹ trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình, bây giờ lại đột ngột hiện ra trước mắt tôi một cách không hề che đậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bỗng phát hiện ra mình có phản ứng. Con cặc tân của tôi, cùng với tâm trạng bồn chồn khó tả, đã ngẩng cao đầu dựng đứng, chọc vào cái quần đồng phục rộng thùng thình, làm nó phồng lên như một cái lều nhỏ.

“Cái này…”

Tôi vừa ngượng, vừa xấu hổ, vừa hoảng loạn. Nói thật, dù đã học lớp 11, tôi còn chưa từng sục cặc bao giờ. Lần đầu tiên mộng tinh hồi lớp 7, tôi đã khóc như trời sập, tưởng mình mười mấy tuổi đầu rồi còn đái dầm. Lúc đó ba mẹ cũng không giải thích nhiều, chỉ nói đó là phản ứng sinh lý bình thường.

Sau này dù đã lén lên mạng tra cứu, hiểu ra nguyên do, nhưng tôi vẫn rất ghét việc mộng tinh. Có một thời gian, trước khi ngủ tôi đều âm thầm cầu nguyện đừng mộng tinh nữa, vì làm bẩn quần lót rất phiền, mà dính ra chăn với ga giường thì còn phiền hơn.

Điều này dẫn đến việc tôi cũng giữ thái độ kính nhi viễn chi với việc tự sướng. Mấy trang web sức khỏe nói thanh thiếu niên tự sướng điều độ thì không hại sức khỏe, chỉ khi quay tay quá độ mới gây chậm phát triển. Tôi khinh, đéo thèm tin.

Mẹ kiếp, vừa phải hay quá độ gì, bố mày đéo sục luôn cho nó vuông, thế là xong, khỏi lằng nhằng!

Nhưng tình hình bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Ngay lúc tôi không biết phải làm sao thì cửa phòng ngủ của mẹ mở ra.

“Đi thôi Sơn Dương, mẹ gọi xe rồi. Mình là chủ nhà, không nên đến muộn quá.”

Mẹ khoác một chiếc túi xách nhỏ màu xám rồi đi thẳng ra cửa. Tôi giật nảy mình, cái lều trong quần lập tức xẹp xuống. Tôi vội cúi đầu đi theo mẹ.

Khi liếc mắt nhìn lại, tôi phát hiện mẹ đã thay chiếc váy ngắn bằng một chiếc quần tây đen được cắt may vừa vặn. Nhưng phần mu bàn chân lấp ló trong đôi tất đen trên đôi cao gót nhắc nhở tôi rằng mẹ chỉ thay quần chứ chưa cởi tất. Tôi lại thấy cái mu bàn chân lấp ló trong đôi tất đen còn mời gọi hơn gấp bội.

Hơn nữa, cái quần tây này cũng ôm sát quá thì phải, khiến cho cặp mông của mẹ trông căng tròn, đầy đặn, lúc đi cứ lắc qua lắc lại, mỗi lần lắc là tôi lại không kìm được mà liếc một cái.

Chết mẹ! Hình như lại có phản ứng rồi! Cảm nhận được sự khác thường ở thằng nhỏ, mồ hôi lạnh trên trán tôi túa ra. Tôi vội thu ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ của mình.

“Con sao thế Sơn Dương? Vừa nãy còn hớn hở lắm mà, sao giờ lại thành thằng tự kỷ rồi?”

Mẹ nhận ra sự khác thường của tôi, lên tiếng hỏi.

Trong lòng tôi căng như dây đàn, ấp úng nói: “Dạ không, con đang nghĩ một bài toán khó, nên hơi mất tập trung.”

Mẹ nghe vậy liền nở một nụ cười mãn nguyện: “Học hành chăm chỉ, suy nghĩ nghiêm túc là tốt, nhưng cũng phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Còn hơn một năm nữa mới thi đại học, thành tích của con ổn định như vậy rồi, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình đâu.”

“Vâng, con biết mà mẹ. Nhưng con vẫn muốn giải cho ra bài toán này đã.”

Tôi vội trả lời, không dám nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ, quyến rũ của mẹ, cúi đầu im lặng giả vờ suy nghĩ.

Ai ngờ một lúc sau, trong không gian chật hẹp của thang máy, một mùi hương thoang thoảng bỗng lan tỏa.

Đó là mùi hương từ cơ thể mẹ, hòa quyện giữa mùi sữa tắm và mùi da thịt. Nó cứ chui thẳng vào mũi tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy mùi của mẹ lại thơm đến thế, thơm đến mức khiến tôi có cảm giác muốn xuất tinh một cách khó hiểu.

Đừng… dừng lại… dừng lại, mau xuống tầng một đi! Tôi thầm cầu khấn khắp các vị thần thánh, chỉ mong thoát khỏi đây nhanh nhất có thể. Cái lều trong quần tôi sắp không giấu được nữa rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Thông tin truyện
Tên truyện Mẹ tôi - cô giáo thể dục
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 03/08/2025 01:58 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân