Trước khi bắt đầu “công việc”, hắn quyết định thực hiện một nghi thức. Hắn lấy một chậu nước ấm và một miếng bọt biển. Hắn sẽ tắm rửa cho nó. Không phải vì lý do vệ sinh, mà là một hành động chiếm hữu, một cách để tự tay khám phá từng milimét trên cơ thể này. Hắn nhẹ nhàng lau đi những vết bụi bẩn trên làn da tái nhợt của nó. Nước ấm làm da nó dường như mềm mại hơn một chút, dù vẫn lạnh lẽo khi chạm vào. Hắn kỳ cọ từng ngón chân thon dài, di chuyển lên bắp chân săn chắc, rồi đến cặp đùi đầy đặn. Bàn tay hắn nán lại ở đó, cảm nhận sự mịn màng của làn da ở mặt trong, nơi nhạy cảm nhất.
Hắn tiếp tục lau rửa phần thân trên, miếng bọt biển lướt qua vùng bụng phẳng lì, qua cặp hông nở nang, rồi dừng lại ở bộ ngực. Chúng thật sự là một tuyệt tác. Căng tròn, đầy đặn, với hai núm vú màu hồng sẫm cương cứng vì lạnh. Hắn dùng đầu ngón tay vê nhẹ một bên, cảm nhận sự đàn hồi của nó. Cuối cùng, hắn lau rửa khuôn mặt nó, gạt những lọn tóc vàng óng, bết dính sang một bên, để lộ ra vầng trán cao và đôi gò má thanh tú. Giờ đây, nó đã sạch sẽ, một tấm vải toan hoàn mỹ đang chờ đợi người họa sĩ điên loạn của mình.
Một vẻ đẹp lãng phí, Hạo Thiên nghĩ thầm, tay hắn lướt nhẹ trên làn da lạnh lẽo của G33H44, từ vai xuống đến tận hông. Hắn cảm nhận được sự săn chắc của cơ bắp bên dưới lớp da. Đây từng là một người phụ nữ biết cách chăm sóc bản thân. Giờ thì nó thuộc về ta.
Hắn bắt đầu quy trình kiểm tra khoa học, dù trong đầu hắn lúc này, khoa học chỉ là một cái cớ. Hắn đo đạc từng bộ phận, ghi chép lại các số liệu vào máy tính bảng. Nhưng ánh mắt hắn không tập trung vào những con số, mà vào chính cơ thể đang phơi bày trước mặt. Hắn dùng máy nội soi, một lần nữa khám phá cái hang động lạnh lẽo bên trong âm đạo của nó. Nó khít khao, hồng nhạt, và sạch sẽ một cách kỳ lạ. Một không gian hoàn hảo, chưa bị cái chết làm cho ô uế.
Sau khi xong việc, hắn chuẩn bị cho thí nghiệm. Gần như là một suy nghĩ muộn màng, một thủ tục bắt buộc phải thực hiện. Lần này, hắn sẽ thử Hợp chất Q – 05, một biến thể của D – 13 nhưng được điều chỉnh để có tác động nhẹ nhàng hơn, với hy vọng có thể kích thích phản ứng cảm xúc thay vì gây ra một cơn co giật bạo lực.
Hắn tiêm hợp chất vào tĩnh mạch trên cánh tay của G33H44. Hắn lùi lại, quan sát với một sự thiếu kiên nhẫn. Lần này, không có cơn co giật nào. Cơ thể nó chỉ rung nhẹ. Và rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Một giọt nước mắt, hoặc một chất lỏng trong suốt tương tự, rỉ ra từ khóe mắt trống rỗng của nó và lăn dài trên má.
Hạo Thiên nín thở. Một phản ứng cảm xúc? Có thể nào…
Nhưng đó là tất cả. Sau giọt nước mắt đó, không có gì xảy ra nữa. Cơ thể G33H44 lại trở về trạng thái bất động hoàn toàn. Thậm chí còn bất động hơn trước. Hắn dùng thiết bị kiểm tra hoạt động não bộ. Tín hiệu yếu ớt trước đó giờ đã tắt hẳn. Thí nghiệm này cũng hoàn toàn thất bại. Cái “phản ứng cảm xúc” đó chỉ là một sự co thắt ngẫu nhiên của tuyến lệ. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Càng tốt, hắn nghĩ. Hắn không cần một con búp bê biết khóc. Hắn cần một cái xác. Một cái xác đẹp.
Sự thất vọng khoa học biến mất ngay lập tức, nhường chỗ cho một cơn bão ham muốn mà hắn đã kìm nén từ lúc vác nó về. Hắn cởi bỏ chiếc quần dài, cơ thể trần trụi của hắn giờ đây đối diện với cơ thể trần trụi của nó. Hắn trèo lên bàn mổ, nằm đè lên cơ thể lạnh ngắt của G33H44. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương tử khí nhẹ nhàng hòa quyện với mùi da thịt sạch sẽ của nó.
Hắn bắt đầu cuộc giao hoan với người chết. Hắn hôn lên đôi môi lạnh lẽo, hé mở của nó, luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng không có chút hơi ấm, không có sự đáp lại. Sau đó, hắn tự định vị mình và từ từ thâm nhập vào cơ thể nó. Cảm giác thật kỳ lạ và mãnh liệt. Lạnh lẽo, không có sự co bóp đáp lại, nhưng lại khít khao một cách ghê rợn do các cơ đã co cứng lại sau khi chết. Mỗi một cú thúc của hắn đều chìm vào một sự im lặng tuyệt đối, không có tiếng rên rỉ, không có hơi thở gấp gáp, chỉ có tiếng da thịt va chạm vào nhau một cách trần trụi, vang vọng trong phòng thí nghiệm tĩnh lặng.
Hắn di chuyển, chìm đắm trong một thế giới của riêng mình. Hắn nhìn vào khuôn mặt vô hồn của G33H44, đôi mắt nó mở to nhìn lên trần nhà, và hắn tưởng tượng ra những biểu cảm mà nó có thể có khi còn sống – sự đam mê, sự đau đớn, sự khoái lạc. Hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình với xác sống G33H44, chìm đắm trong cảm giác ghê rợn và bệnh hoạn tột độ. Đây không chỉ là tình dục. Đây là sự thống trị tuyệt đối. Hắn đang chiếm hữu một vẻ đẹp mà hắn không bao giờ có thể có được khi nó còn sống. Hắn đang báng bổ sự sống, khẳng định quyền lực của mình trên cả cái chết.
Hắn thay đổi tư thế, lật cơ thể nó lại, chiêm ngưỡng tấm lưng ong và cặp mông tròn trịa, săn chắc. Hắn tiếp tục cuộc mây mưa của mình từ phía sau, bàn tay bóp mạnh cặp mông lạnh lẽo, để lại những vệt đỏ trên làn da tái nhợt. Hắn đạt đến đỉnh điểm trong một tiếng gầm gừ nguyên thủy, giải phóng tất cả sự dồn nén của mình vào một cơ thể không còn cảm giác.
Sau khi đã xong, hắn nằm gục trên cơ thể nó, thở hổn hển. Cơn đói thể xác đã được giải quyết, nhưng giờ đến lượt cơn đói đúng nghĩa của dạ dày. Lương thực dự trữ của hắn đang cạn dần. Hắn nhìn xuống hai quả đồi tuyệt đẹp đang bị thân hình hắn đè lên. Chúng đã cho hắn khoái cảm, giờ chúng sẽ cho hắn sự sống.
Không thể lãng phí.
Với một sự lạnh lùng đến rợn người, hắn với lấy một con dao mổ sắc bén từ khay dụng cụ. Hắn không do dự. Hắn lật cơ thể G33H44 lại. Hắn dùng dao, với một đường cắt chính xác và gọn gàng, cắt hai bầu vú của cô ta ra khỏi lồng ngực. Máu không chảy, chỉ có một ít dịch mô màu hồng nhạt và mỡ màu vàng nhạt rỉ ra. Hắn đặt hai bầu vú lên một chiếc khay sạch, chúng trông giống như hai chiếc bánh bao trắng nõn, nặng trĩu. Hắn đem chúng đến một góc khác của phòng thí nghiệm, nơi có một chiếc bếp điện nhỏ.
Hắn chế biến chúng một cách đơn giản. Hắn thái chúng ra thành từng lát dày, rồi rán trên một chiếc chảo gang nóng. Mỡ từ chúng tứa ra, kêu xèo xèo, tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, vừa giống mùi thịt heo, vừa có một chút gì đó ngọt ngào. Hắn rán cho đến khi lớp da bên ngoài cháy xém, vàng giòn.
Rồi Hạo Thiên bắt đầu bữa ăn của mình. Hắn không dùng dĩa, hắn dùng tay, bốc một lát thịt nóng hổi và đưa lên miệng. Cảm giác đầu tiên là lớp da bên ngoài giòn rụm, sau đó là lớp mỡ mềm mại, béo ngậy tan chảy trong miệng, và cuối cùng là phần thịt tuyến vú bên trong, có kết cấu hơi dai nhưng lại rất ngọt. Hạo Thiên nhắm mắt lại, thưởng thức. Đây không chỉ là việc ăn để sống. Đây là một nghi lễ. Hắn đang hấp thụ vẻ đẹp của nó, biến sự gợi cảm của nó thành một phần của chính mình. Mỗi một miếng nhai, mỗi một lần nuốt, hắn cảm thấy mình đang chiếm hữu nó một cách trọn vẹn hơn cả hành vi tình dục vừa rồi. Hắn đã chinh phục nó, giao cấu với nó, và giờ đây, hắn đang tiêu hóa nó. Đó là sự hợp nhất cuối cùng, sự chiếm hữu tuyệt đối.
Sau khi ăn xong, Hạo Thiên cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc và bình yên đến lạ. Hắn nhìn lại cái xác không còn nguyên vẹn trên bàn. Nó đã hoàn thành tất cả các chức năng của nó. Giờ nó chỉ là một đống rác. Hắn túm lấy nó, kéo lê ra khỏi căn hầm, và vứt nó vào một con hẻm tối tăm gần đó, để mặc cho những xác sống khác tự xử lý.
Khi quay trở lại căn hầm sạch sẽ, hắn cảm thấy một sự trống rỗng. Sự thỏa mãn qua đi nhanh chóng. Hắn lại một mình. Nhưng hắn biết mình phải làm gì. Hắn cần một món đồ chơi mới. Một món đồ chơi tốt hơn. Một món đồ chơi có thể tuân lệnh.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/07/2025 06:38 (GMT+7) |