Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv55.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chạm…! » Phần 2

Chạm…! - Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 2: Giúp Việc

Vân Đình có một nét đẹp mộc mạc nhưng lại khiến ai vô tình bắt gặp cũng khó mà quên. Mái tóc đen mun, mềm và dày, buông dài chạm lưng, vài lọn nhỏ rủ nhẹ hai bên má, ôm lấy gương mặt thanh tú. Mỗi khi có làn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc ấy khẽ lay động, tỏa ra hương thơm dịu ngọt tự nhiên. Làn da cô trắng hồng như cánh hoa đào dưới nắng sớm, đôi mắt to đen láy, trong trẻo như chứa cả bầu trời trong đó. Ở ánh nhìn của cô, người ta thấy được sự thông minh, dịu dàng và một chút gì đó hồn nhiên, khiến ai nhìn cũng muốn lại gần.

Dáng người cô cao, mảnh mai, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, tự nhiên mà cuốn hút. Trên người cô là chiếc váy giản dị màu be nhạt, không cầu kỳ, không họa tiết, nhưng lại tôn lên dáng vẻ thanh khiết của cô. Chiếc váy dài vừa chạm đầu gối, khẽ đung đưa theo từng bước chân. Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền nhỏ bằng bạc, mặt dây chỉ là một viên đá trong suốt, ánh lên lấp lánh mỗi khi có ánh sáng chiếu vào… đó là món quà duy nhất mẹ cô để lại trước khi qua đời vì khó sinh cô. Đó không chỉ là món trang sức, mà là kỷ vật, là một phần tình yêu thương mà cô luôn mang theo.

Bàn chân cô nhỏ nhắn trong đôi giày vải mỏng, có dây quấn quanh cổ chân tạo nên vẻ duyên dáng, tinh tế. Trong không gian yên tĩnh của tiệm sách gỗ cũ, cô đang cẩn thận xếp lại mấy quyển sách trên kệ. Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào từng gáy sách, lau đi lớp bụi mỏng, sắp lại ngay ngắn.

Trên những chiếc kệ gỗ nâu cũ kỹ là vô số sách, có cả sách dành cho người lớn và cho trẻ em. Thỉnh thoảng, khi mệt, cô lại rút một quyển truyện thiếu nhi ra đọc. Mỗi lần lật trang, đôi môi hồng khẽ cong lên, nụ cười trong sáng nở ra như ánh nắng đầu ngày. Những câu chuyện ngây thơ ấy dường như là thứ khiến tâm hồn cô nhẹ nhõm nhất. Cô chưa bao giờ mở những cuốn sách “người lớn” kia, chẳng phải vì cô không hiểu, mà bởi cô muốn giữ cho lòng mình được trong veo, như những nhân vật mà cô từng đọc… thuần khiết, tự do, mơ mộng.

Tiệm sách của cô nhỏ, nằm khuất trong một góc phố yên tĩnh, được cô mở bằng chính tiền dành dụm từ những năm đi làm thêm. Tuy không rộng, nhưng nơi ấy lại ấm áp và gọn gàng vô cùng. Những giá sách gỗ được xếp khéo léo, góc nào cũng mang mùi giấy cũ và hương gỗ thơm dịu. Trong tiệm có hai căn buồng nhỏ: Một căn chỉ đủ kê chiếc giường đơn, góc tường là một chiếc bàn gỗ cũ đặt ngọn đèn dầu, căn còn lại là nơi cô nấu nướng… bếp nhỏ, vài chiếc chén, ấm nước, và một cửa sổ nhỏ mở ra vườn sau.

Gần nhà tắm, cô trồng thêm vài chậu hoa nhỏ. Mỗi sáng, khi nắng vừa lên, những bông hoa ấy khoe sắc rực rỡ, tỏa hương ngát quanh hiên. Màu hồng, tím, trắng xen lẫn nhau, phản chiếu lên cửa kính tạo nên khung cảnh bình yên đến lạ.

Cả không gian ấy… tiệm sách nhỏ, ánh nắng xuyên qua cửa, hương hoa thoang thoảng, tiếng lật trang khẽ khàng… tất cả như một thế giới riêng của cô. Một thế giới của sự an yên, giản dị, và những ước mơ lặng lẽ nhưng trong trẻo như chính con người cô vậy.

Cách tiệm sách cũ không xa là căn nhà nhỏ của cô. Dù không lớn, nhưng căn nhà rất đẹp, hài hòa, với những tán cây che phủ bóng mát và một vườn hoa nhỏ trước hiên. Ban ngày cô ở tiệm sách, tối muộn mới đóng cửa, ghé qua gian hàng thực phẩm gần đó mua một ít thức ăn rồi trở về. Cô không khéo nấu nướng, phần lớn những bữa ăn đều do ba cô chuẩn bị, cất trong tủ lạnh, khi nào cô muốn chỉ việc hâm nóng là xong.

Cô sống với ba từ nhỏ trong căn nhà ấy, cô chưa từng biết mặt mẹ. Từ bé, cô học giỏi và ngoan ngoãn. Vì thiếu tình thương của mẹ, ba cô càng cưng chiều, nhưng chỉ riêng cô thôi, với người khác, ông rất nghiêm khắc và khó tính. Ba cô, Lý Tĩnh Ngộ, là một cảnh sát quận, một quận ở vùng ngoại ô yên tĩnh, dân cư thưa thớt. Ông thường trực đêm, nên phần lớn thời gian cô ở nhà một mình.

Đêm nay, trời mưa tầm tả, cô cầm chiếc ô đỏ rực bước ra khỏi nhà. Cô mang theo cho ba một chiếc áo ấm, một ít trà nóng để trong bình giữ nhiệt và hai chiếc bánh bao nóng hổi vừa hấp xong. Trên đường ra về, từ sở cảnh sát nơi ba cô làm, đi ngang qua đoạn đường vắng.

Bất chợt! Cô nhìn thấy một người đàn ông nằm bên ven đường, quần áo lấm bùn, cơ thể run rẩy. Cô tiến lại gần, nhìn kỹ khuôn mặt người ấy, thấy vẻ mệt mỏi, bất ổn. Cô hỏi thăm, khẽ lay vai người đó. Hắn nhìn cô, đôi môi run run, nhưng không thể thốt ra lời nào. Cơn mưa tầm tã đổ xuống như trút, hạt nào hạt nấy nặng trịch quất lên người như roi nước. Cô dáng người mảnh khảnh, hai vai run run dưới lớp áo mưa mỏng dính, đang cố gắng dìu hắn đứng lên.

Một cánh tay to, nặng trĩu của hắn choàng lên vai cô, khiến cô nghiêng người đi chật vật như sắp ngã. Nước mưa hòa với mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, tóc cô ướt sũng bết vào má, đôi mắt nheo lại nhìn về phía trước, cố tìm ánh đèn mờ ảo của tiệm sách đang gần dần.

Hắn thì gần như không còn sức, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở nặng nhọc, thân thể lạnh toát, đôi chân bước lảo đảo như thể mỗi bước là một cuộc chiến. Cô phải siết chặt vòng tay quanh lưng hắn, nghiến răng chịu đựng sức nặng đè lên người.

Tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng thở dốc của cô, tiếng giày dẫm lên vũng nước lép nhép, tạo thành một bản nhạc vất vả giữa đêm. Mỗi bước đi là một lần cô trượt chân, suýt ngã, nhưng rồi lại gồng mình đứng vững, cắn môi, kéo hắn đi tiếp. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ xa, bóng hai người chao đảo hòa làm một.

Cuối cùng, sau một quãng đường lê bước như vô tận giữa màn mưa trắng xóa, cô cũng dìu được hắn tới trước tiệm sách cũ của mình. Cánh cửa gỗ quen thuộc hiện ra lờ mờ trong làn mưa, như một nơi trú ngụ cuối cùng giữa cơn bão.

Cô hổn hển, đỡ hắn ngồi tựa tạm vào bậc thềm, bàn tay run run gạt mớ tóc ướt dính trên mặt, rồi vội vàng móc chìa khóa trong túi áo ra. Tay cô lạnh cóng, cứ loay hoay mãi mới tra được chìa vào ổ. Khi cánh cửa vừa bật mở, cô ngoái lại… hắn đã gần như ngã gục, đôi mắt nhắm nghiền, thân hình nặng trĩu đang trượt dần xuống.

Không kịp nghĩ ngợi, cô vội xắn tay áo, lao đến đỡ hắn dậy.

“Cố lên, sắp vào rồi…”

Giọng cô thều thào át giữa tiếng mưa rơi rào rào. Thân người hắn cao lớn, nặng như đá, khiến cô gần như phải kéo lê từng bước. Đôi giày ướt sũng trượt trên nền gạch, cô gồng mình, toàn thân ướt đẫm, mồ hôi hòa cùng nước mưa chảy dọc xuống cằm.

Cuối cùng, bằng chút sức lực cuối cùng, cô cũng lôi được anh vào trong tiệm sách. Cánh cửa khép lại, cắt đứt tiếng mưa ngoài kia, chỉ còn hơi thở dồn dập của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Áo quần cô dính bết, mái tóc ướt nhẹp, gò má đỏ bừng vì mệt, còn hắn thì hơi thở yếu ớt. Cô đứng đó, thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm… vừa kiệt sức vừa nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã kéo được hắn vào nơi an toàn.

Hít sâu một hơi! Cô tiếp tục kéo… trông cô chẳng khác nào chú kiến đang cố kéo một khúc củi khổng lồ, vừa trượt vừa thở hổn hển. Cô vừa kéo vừa lẩm bẩm:

“Trời ơi, ăn gì mà nặng dữ vậy trời!”

Cuối cùng, sau một cuộc vật lộn đáng được trao “huy chương kiên nhẫn”, cô cũng kéo được hắn lên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ phía sau tiệm. Cô ngồi phịch xuống đất, tóc ướt dính bết vào má, áo quần thì lem luốc chẳng khác nào vừa bò qua bãi chiến trường.

Nhìn hắn ướt sũng nằm im, cô vội đi lấy khăn lau tạm cho hắn.

Rồi cô chợt nghĩ đến chuyện thay bộ đồ ướt cho hắn, cô bật dậy định chạy về nhà, nhưng liếc qua thân hình cao lớn kia thì cô lắc đầu lia lịa:

“Đồ ba mình, mặc chắc cũng không vừa… chẳng lẽ lấy váy ngủ của mình?”

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cô vội xua tay, mặt nóng bừng:

“Không được, không được!”

Trong căn phòng nghỉ yên ắng chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Ánh đèn vàng mờ hắt lên khuôn mặt căng thẳng của cô. Cô khẽ kéo tấm chăn lớn phủ lên người hắn, từng góc vải sột soạt khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô luồn tay vào trong, ngón tay run run lần mò tìm thứ mình cần. Một hồi lâu, cô mới khẽ lôi ra được chiếc áo sơ mi trắng, nhưng giờ không còn là màu trắng, rồi lại cẩn thận mò tiếp… lần này là chiếc quần tây đen. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô quay đầu liếc nhanh về phía mặt của hắn, hắn đang hôn mê. Mỗi lần có tiếng động khẽ, cô lại nín thở, sợ chỉ cần một tiếng trở mình hay một ánh mắt mở ra là mọi chuyện bị phát hiện.

Khi đang định cỡi chiếc quần lót còn lại của hắn, đầu ngón tay cô bất chợt chạm phải một vật lạ… hình trụ tròn, mềm mềm, hơi ấm và có những vân gồ ghề kỳ lạ. Cô khựng lại. Vật đó… vừa nhúc nhích. Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, cô rụt tay lại, tim đập loạn xạ. Nhưng rồi, tò mò thắng nỗi sợ, cô lại nhẹ nhàng đưa tay sờ thử lần nữa… cảm giác như đang chạm vào một thứ vừa lạ vừa sống động, không biết là gì. Cô nín thở, mắt mở to, toàn thân căng cứng trong sự hồi hộp tột độ…

Cô đứng thừ người nhìn cái đống quần áo ướt nhẹp đang nằm chềnh ềnh trong chậu, áo sơ mi trắng giờ loang lổ bùn đất, quần tây đen thì dính nguyên một vệt dài trông chẳng khác gì… vẽ tranh trừu tượng. Mùi ẩm mốc, mùi mưa, mùi “đời” bốc lên khiến cô phải nhăn mũi, suýt thì bật ho.

“Ui là trời, chắc hàng hiệu đây mà…”

Cô lẩm bẩm, vừa vò áo vừa liếc nhìn nhãn mác trên cổ áo. Quả đúng là hàng đắt tiền, chỉ nghe tên thương hiệu thôi là cô thấy ví mình đau nhói. Cô thở dài, trong đầu bật lên ngay ý nghĩ thực tế đến đáng thương:

“Phải tính tiền giặt ủi riêng, không là lỗ to!”

Cô lật tới lật lui cái áo, kiểm tra túi quần, hy vọng tìm được ví hay giấy tờ tùy thân để biết anh ta là ai, nhưng ngoài một chiếc điện thoại dính bùn và khóa bằng mật khẩu… chẳng còn gì khác.

“Ca này khó” cô nghĩ, vừa nói vừa giũ cái quần, nước bắn tung tóe như “mưa phụ kiện”.

Giặt giũ xong, cô hì hục treo bộ đồ lên giá phơi, ngắm chúng đung đưa dưới ánh đèn vàng yếu ớt mà thở dài.

Xong xuôi, cô mới thay bộ đồ khô, tóc buộc cao, khoác thêm chiếc khăn choàng mỏng. Cô đi pha một tách cà phê nóng, hương thơm lan ra, át bớt cái mùi “bão và bùn” trong không khí. Tay cầm ly cà phê, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, nơi người đàn ông lạ vẫn đang nằm mê man.

Cô nhìn, ánh đèn nhẹ hắt lên gương mặt hắn… trông “cũng hiền”, thậm chí có chút gì đó… phong trần, bí ẩn. Cô chống cằm, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt tò mò hiện rõ.

Cô vốn chẳng phải người keo kiệt, nhưng cái tính rõ ràng, sòng phẳng thì lại ăn sâu vào máu. Làm gì cũng phải minh bạch, không muốn mang tiếng ai lợi dụng ai. Vậy nên, trong đầu cô đã âm thầm ghi chú:

“Giặt đồ hộ, cà phê một ly, chăn mền một đêm… mai tính chuyện sau.”

“À không, cafe là mình uống bỏ qua… không tính dô.”

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu xuyên qua ô cửa kính bụi mờ, rọi vào căn tiệm sách tĩnh lặng. Tiếng chim ríu rít ngoài hiên nghe như đánh thức mọi thứ sau một đêm mưa dài. Hắn khẽ cựa mình. Sau gáy hắn vẫn còn nhói buốt, đầu đau như có ai đang gõ trống bên trong. Cố gắng lắm hắn mới chống tay ngồi dậy, nhưng càng vận dụng trí óc thì đầu càng nhức hơn… trống rỗng, mờ mịt.

“Ta là ai… Mình đang ở đâu đây…”… hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

Ngước nhìn quanh, hắn thấy mình đang ở giữa một không gian lạ lẫm nhưng ấm cúng. Tứ phía là sách… sách xếp trên kệ, sách chất trong thùng, sách nằm la liệt trên bàn.

Hắn còn đang ngẩn ngơ, thì “cạch”… cửa tiệm bật mở. Một luồng sáng ùa vào cùng với gió sớm, và theo đó là bước chân nhẹ nhàng của một cô gái. Mái tóc cô buộc gọn, tay còn cầm ly cà phê, áo sơ mi trắng sọc carô giản dị, dáng vẻ tươi tỉnh hẳn sau một đêm mệt nhọc.

Cô vừa thấy hắn tỉnh đã khựng lại một giây.

“Ồ, tỉnh rồi à? Trông anh sống dậy được là mừng lắm đó!”

Cô nói, rồi che miệng cười khúc khích, giọng vừa nhẹ vừa chọc ghẹo.

Hắn thì ngơ ngác, mắt đảo quanh căn phòng, rồi nhìn cô… vừa ngượng vừa chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong khi đó, cô đã đặt ly cà phê xuống bàn, nhún vai đầy tự nhiên:

“Anh yên tâm đi, chưa ai bắt cóc anh đâu. Tạm thời… anh chỉ là vị khách ướt sũng mà tôi lỡ mang về thôi.”

Câu nói vừa dứt, cô lại khẽ bật cười. Còn hắn thì chỉ biết gãi đầu, mặt méo xệch, không biết nên cười hay nên khóc trước cái tình huống “được cứu mà như bị bắt quả tang đang mắc nợ” này.

Cô đứng đó, tay vẫn còn cầm túi xách, vừa liếc sang giường thì… suýt sặc cười. Trước mắt cô là một cảnh tượng mà dù có tưởng tượng thế nào cũng không ra nổi: Người đàn ông cao to, vai rộng, gương mặt rất điển trai nhưng đang… mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn của cô… loại có ren, có nơ, mềm mại và ngắn đến mức trông anh như một con búp bê khổng lồ đang cosplay thất bại.

Cô cắn môi cố nhịn, nhưng càng nhìn càng thấy buồn cười. Cái váy nhỏ xíu vốn vừa vặn với cô, nay bị kéo căng đến nỗi phần vải gần như đang kêu cứu, còn hai cánh tay anh ta thì lòi ra ngoài… Cô nấc lên một tiếng, rồi bật cười khanh khách, phải lấy tay che miệng lại.

Hắn thì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn nhìn quanh, rồi nhìn lại cô gái đang ôm bụng cười đến đỏ mặt, trong lòng vừa bối rối vừa hoang mang:

“Hả… tôi… tôi mặc cái gì thế này?”

Cô cố nín, nhưng chỉ nói được nửa câu đã lại phì cười:

“À… ờ… tối qua anh ướt như chuột lột, tôi phải thay đồ cho anh. Nhưng mà… chỉ còn bộ đó là vừa với anh thôi…”

Cô vừa nói vừa lau nước mắt, giọng nghẹn vì cười.

Hắn thì ngồi thẳng dậy, nhìn xuống người mình, rồi lập tức mặt đơ ra. Cái dáng to lớn, vạm vỡ của hắn kết hợp với váy ren hồng, đúng là một cảnh tượng…

Hắn nhìn cô, tỏ vẻ vừa cạn lời vừa bất lực:

“Cô… cô thấy vui lắm hả?”

Cô nhướng mày, gật đầu tỉnh bơ:

“Vui chứ! Anh thử nhìn gương xem, trông anh giống như con búp bê trong tủ trưng bày mà bị ai đó phóng to quá mức ấy!”

Hắn khẽ thở dài, xoa trán, còn cô thì lại phá lên cười lần nữa.

Giữa căn tiệm sách đầy mùi giấy cũ và ánh nắng sớm dịu dàng, tiếng cười trong trẻo của cô vang lên lanh lảnh, như xua tan luôn cả mớ ký ức rối ren trong đầu người đàn ông vừa tỉnh dậy.

Hắn chỉ biết nhìn cô, vừa ngượng vừa bất giác mỉm cười. Dù không nhớ nổi mình là ai, nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ chắc chắn một điều… người con gái này… đúng là “thật đặc biệt”

Cô hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh sau cơn cười muốn vỡ bụng vì chiếc váy ngủ hồng phấn. Rồi cô khoanh tay nhìn hắn trước mặt… người vừa tỉnh dậy, ngơ ngác, lúng túng và vẫn còn mặc… “đồ phạm lỗi thời trang cấp độ nghiêm trọng.”

Giọng cô dịu lại, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc hơn hẳn:

“Thôi được rồi, giờ nói chuyện chính nhé. Anh tên gì? Làm nghề gì? Nhà ở đâu?”

Hắn chau mày, ngón tay xoa trán, cố nhớ:

“Tôi… hình như… tôi không nhớ. Tôi cố nghĩ rồi, nhưng càng nghĩ đầu càng đau.”

Cô nhướng mày:

… “Không nhớ tên luôn?”

… “Không.”

… “Nhà ở đâu?”

… “Cũng không.”

… “Còn nghề nghiệp?”

… “Ờ… chắc là… có sức khỏe.”

Cô suýt sặc.

“Ý anh là sao? Sức khỏe là nghề à?”

Hắn gãi đầu, vẻ mặt tỉnh bơ.

“Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết là mình khỏe thôi.”

Cô chống nạnh, nhìn anh từ đầu tới chân, rồi thở dài ngao ngán:

“Rồi tài khoản ngân hàng thì sao? Có tiền không?”

Hắn nhìn cô, chân thành như thể đang thú tội:

“Chắc… không. Mà tôi cũng không nhớ mình có tài khoản luôn.”

Một đường gân nổi lên ở thái dương cô. Cô chậm rãi hít vào, thở ra… hệt như đang cố giữ phong độ của một người chủ tiệm sách thanh lịch không được phép bạo hành người mất trí.

Sau vài giây im lặng, cô nghiêng đầu, nheo mắt hỏi:

“Thế anh biết làm gì không? Nấu ăn? Giặt giũ? Lau dọn nhà? Sửa ống nước, thay bóng đèn, trông tiệm, gì cũng được?”

Hắn suy nghĩ nghiêm túc, như đang tra dữ liệu trong não:

“Không. Mấy cái đó… hình như tôi không biết làm.”

Cô nhíu mày, giọng đanh lại:

“Thế anh biết làm gì?”

Anh mỉm cười, tự hào trả lời như thể đây là thành tích quốc gia:

“Tôi ăn khỏe, ngủ ngon, không ngáy, ăn cay được, và hình như tôi cũng không sợ lạnh.”

Cô đứng hình ba giây. Mặt cô từ bình tĩnh chuyển sang “hơi nóng”, rồi “bốc khói” nhẹ ở trán.

“Tuyệt vời! Vậy là anh có đủ tố chất để… ăn ngủ ở không rồi đó!”

Cô nghiến răng nói, giọng pha giữa tức, buồn cười và bất lực.

Hắn ngẩn ngơ, chưa hiểu mình vừa bị mắng hay được khen. Còn cô thì quay lưng, lẩm bẩm:

“Ui là trời! Tính sao đây… giờ tinh sao… tinh sao? Đuổi đi thì tội, giữ lại thì đói!”

Rồi cô thở dài thườn thượt, quay người lại nhìn hắn, miệng cười nửa méo nửa khổ:

“Thôi được, anh có sức khỏe thì… từ mai khiêng sách, dọn kệ, vác hàng phụ tôi. Không công đâu, tôi tính lương… bằng cơm.”

Hắn gật đầu cái rụp…

Cô nhìn hắn, bất giác bật cười, vừa giận vừa thấy buồn cười. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:

“Đúng là mình vừa rước về một con gấu biết nói.”

Cô đứng đó, nhìn người đàn ông cao to trước mặt mà lòng như rơi tự do từ tầng mười xuống. Thật sự là… vỡ mộng toàn tập.

Tối qua cô còn tưởng mình vừa làm một việc nghĩa hiệp, cứu người giữa trời mưa tầm tã… kiểu như nữ chính trong phim lãng mạn, rồi sáng ra anh ta tỉnh dậy, nhìn cô với ánh mắt biết ơn, giọng trầm ấm nói câu gì đó khiến tim cô tan chảy.

Nhưng đời không như phim.

Thực tế là cô cứu trúng… một “búp bê khổng lồ mất trí nhớ,” chỉ biết ăn, ngủ không ngáy và ăn cay.

Cô hít sâu một hơi, rồi giọng cô vang lên rõ ràng, dứt khoát, như thể vừa ban hành “điều lệ sống chung bất đắc dĩ”:

“Thôi được. Tạm thời anh có thể ở lại đây, trong tiệm sách này. Nhưng nghe cho kỹ nè… ở lại không có nghĩa là ăn ở miễn phí. Ăn uống, tắm giặt, điện nước, tất tần tật đều phải đổi bằng công lao động. Anh giúp tôi trông tiệm, khuân vác, dọn dẹp. Khi tôi ra ngoài có việc thì anh phải ở lại giữ cửa hàng, hiểu chưa?”

Hắn ngồi thẳng lưng, nghe rất chăm chú. Cô cảm thấy hiếm hoi lắm mới thấy hắn nghiêm túc như vậy, nên trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút. Đến khi cô vừa dứt lời, hắn gật đầu cái rụp, rồi hỏi với giọng cực kỳ trịnh trọng, pha chút hy vọng:

“Thế… có được trả lương không?”

Cô im lặng ba giây.

Ba giây sau, đầu cô như muốn bốc khói thật sự.

Cô nheo mắt, môi giật giật:

“Anh… anh vừa hỏi… trả lương á??”

Hắn gật đầu, mặt tỉnh bơ như đang đòi quyền lợi.

“Vâng. Tôi nghĩ là lao động thì nên có đãi ngộ tương xứng…”

Cô siết chặt nắm tay, cố kìm cơn “lên tăng xông”, nói qua kẽ răng:

“Đãi ngộ của anh là được ăn cơm miễn phí, không bị đuổi ra ngoài đường, và có mái nhà che mưa che nắng. Còn muốn lương à? Để tôi tính… chắc trả bằng trải nghiệm quý báu của cuộc sống thực tế nha?”

Hắn ngẫm nghĩ, rồi gật đầu, vẻ rất đàng hoàng:

“Nghe cũng hợp lý.”

Cô nhìn hắn, mặt đơ ra. Một giây sau, cô bật cười… cười đến mức không đứng nổi…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv55.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Chạm…!
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Làm tình nơi công cộng, Sex public, Truyện sex lén lút, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 11/11/2025 01:43 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba