Hai ngày không uống nước, môi bà khô nẻ như một cái mai rùa dùng để bói toán. Hồ Già dùng tăm bông thấm nước rồi chấm lên môi bà.
Có lẽ là Lý Huệ Quân sắp tỉnh, môi bà mấp máy, con ngươi như một con sâu quay tròn dưới mí mắt. Dần dần, bà cố gắng mở mí mắt khô mỏng của mình ra rồi nhìn quanh. Ánh mắt bà mang vẻ lạc lối, nhìn trần nhà phòng bệnh rồi nhìn đến rèm giường, cuối cùng nhìn về phía con gái mình.
Hồ Già khàn giọng hỏi: “Tỉnh rồi mẹ cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói ca phẫu thuật của mẹ rất thành công.”
Lý Huệ Quân nhìn con gái mình, tròng mắt có chút ánh nước, mí mắt thì khẽ run lên.
Cơ cổ bà căng lên, bờ môi xám xịt khẽ mở ra một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, bà lắp bắp gọi: “Giai, Giai…”
Hồ Già nói: “Con ở đây, mẹ không phải sợ, mẹ đã được cứu rồi thì còn sợ gì nữa chứ? Mẹ đúng là trong rủi có may, chỉ bị gãy xương chày, gãy xương chậu thôi, còn cổ, tủy sống, thắt lưng, nội tạng đều không sao cả. Bác sĩ nói mẹ nhảy từ tầng 13 xuống mà không bị liệt đúng thật là một phép màu đấy. Mẹ nên cảm ơn cái giàn mềm ở tầng 5 rồi cảm ơn cả chiếc xe tải ở dưới lầu nữa, may mà nó chở đệm xốp chứ không phải chở dao thép.”
Lý Huệ Quân không đủ sức để nói gì nữa, môi bà run run, không biết là đang muốn nói gì.
Hồ Già khuyên bà: “Nếu mẹ nói không nổi thì mẹ đừng cố nói, cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Người ta vẫn thường nói là tai qua nạn khỏi ắt có phúc về sau mà.”
Lý Huệ Quân vẫn há miệng mà không chịu ngậm lại. Đầu bà bị va đập nên được băng bó kín như quả dứa. Cơ thịt trên khuôn mặt đều bị sưng phồng lên, nóng bức và khó chịu đến không nói nổi nên lời. Bà đành phải giơ ngón tay lên, sự mềm mại chấm chấm lên mu bàn tay của con gái bà, bà thở hổn hển rồi hỏi bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thi, thi…”
Lý Huệ Quân muốn hỏi về kỳ thi ở Bắc Kinh. Hồ Già cúi mắt xuống, sống mũi cô cay xè như vừa ăn phải mù tạt, cô thở dài nói: “Thi cử đều xong cả rồi, mẹ không cần phải lo.”
Nghe xong, Lý Huệ Quân mới nhắm mắt lại, khóe mắt bà rỉ ra giọt nước mắt đắng chát.
Hồ Già nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà rồi khẽ nói: “Được rồi, đã được cứu rồi thì mẹ còn khóc cái gì nữa?”
Khi Điền Tư quay trở lại, Hồ Già đang tựa vào tủ đầu giường chợp mắt.
Anh nhẹ nhàng trải giường gấp ra, bàn tay đỡ sống lưng cứng ngắc của cô rồi xoa nhẹ: “Qua giường ngủ đi em.”
Hồ Già đã buồn ngủ đến mơ màng, cô để Điền Tư bế mình lên giường gấp. Anh đắp chăn lông lên người cô, cô lại gắng gượng mở mắt nói: “Anh giúp em trông chai truyền dịch nhé, truyền xong thì gọi y tá đến thay, em chợp mắt một tí.”
Điền Tư dịch tấm chăn mềm cho cô, “Ngủ đi, ở đây có anh trông rồi.” Hồ Già mệt mỏi gật đầu rồi co người lại trong chiếc chăn ngủ.
Từ khi Lý Huệ Quân gặp nạn, cô đã lo lắng đến mức hai ngày không ngủ, sắc mặt nhìn đã có phần hơi xanh xao như miếng sứ lạnh. Qua nửa tiếng, Điền Tư bấm chuông gọi y tá vào thay chai truyền. Hồ Già lại mở mắt rồi nhìn về phía mẹ mình. Lý Huệ Quân nằm đó với vết nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, miệng há, cổ đeo một chiếc bơm giảm đau, ngủ với tư thế bất động như một khúc gỗ.
Thấy mẹ mình đã ngủ say, Hồ Già cũng có chút yên tâm rồi cô lại thở dài: “Nếu đã sợ chết như vậy, sao lại còn dám nhảy lầu chứ?”
Hai ngày sau bơm giảm đau cũng được tháo ra, Lý Huệ Quân đêm đến đều ngủ không ngon vì đau đến nghiến răng.
Nghe tiếng bà thở hắt ra, Hồ Già vội đứng dậy từ giường gấp rồi xin y tá thuốc giảm đau cho bà uống.
Lý Huệ Quân như một con cá khô cứng đờ, bà hơi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nuốt hai viên thuốc rồi nói nhỏ với Hồ Già: “Được rồi, mẹ uống thuốc xong là khỏe ngay, con đi ngủ đi… đừng để ý đến mẹ, mẹ có việc gì thì sẽ bấm chuông gọi y tá.”
Hồ Già ừ một tiếng, cô lặng lẽ nhìn mẹ mình một lúc, lau mồ hôi sau tai cho bà rồi lại cuộn mình lại trên chiếc giường gấp. Từ chỗ cô nằm chỉ có thể nhìn thấy đường nét mặt nghiêng và chút chóp mũi của bà. Cô chăm chú ngắm nhìn như thể khi còn nhỏ ngắm trăng vậy.
Hơn một tiếng trôi qua, Lý Huệ Quân vẫn chưa thể ngủ được.
Bà ngơ ngác nhìn trần nhà rồi khẽ ho một tiếng. Hồ Già vội ngồi dậy hỏi: “Mẹ vẫn còn đau à?”
Lý Huệ Quân sợ sẽ đánh thức bệnh nhân nên cũng nén giọng lại, nhỏ nhẹ nói: “Không đau nữa rồi, con mau đi ngủ đi.”
Hồ Già chống người dậy nói: “Sao mẹ vẫn chưa ngủ? Có tâm sự gì à? Bác sĩ nói mẹ không bị sao đâu, chỉ cần dưỡng nửa năm là có thể khỏe lại, đi lại được rồi.”
Nghe cô nói vậy, Lý Huệ Quân chỉ cố cong khóe miệng, vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm. Hồ Già lại nói: “Bây giờ tỉnh táo rồi, mẹ cảm thấy trong lòng khó chịu lắm hả? Có tâm sự gì thì mẹ cứ nói ra đi.”
Lý Huệ Quân mím môi nhưng không mím lại được tâm sự của mình, cuối cùng bà thở dài nói: “Mẹ thật ngu ngốc nên mới làm ra chuyện này, tiền mất tật mang, còn làm con phải chịu khổ… Mẹ thực sự sợ, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc con thi đại học…”
Nói đến cuối, Lý Huệ Quân run lên, cả mắt lẫn mũi đều đỏ bừng như bị người ta dùng khăn nóng chà mạnh.
Hồ Già dùng ngón cái gạt đi nước mắt của bà.
Cô hỏi: “Mẹ muốn biết con nghĩ gì không?” Lý Huệ Quân gật đầu.
Trong căn phòng bệnh tối om, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa, Hồ Già nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lý Huệ Quân, trong mắt cô là những đốm sáng nhàn nhạt.
Hồ Già nói: “Con hận mẹ, thật sự đấy.” Hồ Già hiếm khi nói chuyện với thái độ lạnh lùng như vậy, giọng nói như cũng hạ thấp đi vài độ, “Mẹ tự ý nhảy xuống, bỏ con ở lại, cả đời này con không thể tha thứ cho mẹ. Mẹ nói đúng, tiền đã mất rồi, người cũng hỏng luôn rồi, còn bắt con phải chăm sóc mẹ, mẹ muốn con phải làm sao? Làm sao con có thể tha thứ cho mẹ? Lần này mẹ may mắn sống sót, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì con cũng mất mẹ luôn, mẹ muốn con phải tha thứ mẹ thế nào?”
Trong bóng tối, hơi thở của Lý Huệ Quân trở nên đều và nhẹ.
Hồ Già chậm rãi nói: “May mắn là người cũng đã cứu được rồi. Người cứu mẹ là bác sĩ, là tiền tiết kiệm của ông bà ngoại, không liên quan gì đến mẹ cả. Con không thể tha thứ cho mẹ, chuyện mẹ nhảy lầu sẽ luôn mãi mắc kẹt trong lòng con. Sau này, dù con ăn cơm, ngủ nghỉ hay nói chuyện với mẹ, con đều sẽ nghĩ đến chuyện này, không thể vượt qua được. Nếu mẹ muốn tốt cho con thì hãy nhanh chóng hồi phục, trưởng thành hơn, dũng cảm hơn, đừng sợ, cũng đừng khóc, phải như vậy thì con mới có thể bớt giận mẹ hơn một chút, mẹ biết không?”
Lý Huệ Quân gật đầu, nước mắt bà nghẹn lại, toàn thân như bị cảm giác tội lỗi hấp hơi đến đỏ ửng.
Hồ Ga nhẹ nhàng vén mái tóc đen rối bù của bà rồi gài ra phía sau tai bà, cô thở dài, mặt mày cũng trở nên dịu xuống.
“Tóc rối bù như tổ chim ấy. Bị người ta lừa đủ rồi, học phí vào đời nộp cũng đã nhiều vậy rồi, sau này mẹ đừng bị lừa nữa nhé.”
Nghe đến đây, nước mũi nước mắt của Lý Huệ Quân đều trào ra, bà nghẹn ngào nói với Hồ Già: “Không mắc lừa nữa, thực sự sẽ không mắc lừa nữa đâu, tiền mẹ đều để con quản lý hết.”
Hồ Già nói: “Tiền? Giờ nói chuyện tiền để làm gì? Mẹ làm gì còn tiền mà đưa con?” Nghe nhắc đến tiền, Lý Huệ Quân lại khóc, mũi còn thổi ra bong bóng: “Ừ… tiền của mẹ…”
“Đừng khóc.” Hồ Già lau mặt cho Lý Huệ Quân.
Cô nhẹ nhàng nói: “Tiền thì vẫn còn chút ít. Hai mươi vạn mà mẹ cho con lần trước, con vẫn chưa động vào, vừa hay lấy ra để lo viện phí cho mẹ.”
Lý Huệ Quân vội vàng nói: “Tiền đó là để cho con mà…” Hồ Già giữ bà lại rồi nhẹ giọng nói: “Con biết, con vét được mười ba vạn từ mấy cái thẻ của mẹ, mười ba vạn cũng không ít, vậy là đủ dùng rồi, chúng ta sống cuộc sống nhỏ bé của chính mình, cũng đâu có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền? Hộ lý trong bệnh viện một ngày một trăm tệ, đợi mẹ khá hơn rồi xuất viện, con sẽ thuê hộ lý chăm sóc mẹ tại nhà. Mẹ cứ hồi phục sức khỏe là đã giúp con rồi.”
Lý Huệ Quân cắn môi gật đầu rồi lại nói với Hồ Già: “Gãy xương cũng không quan trọng đâu, con cũng đừng cứ túc trực bên mẹ mãi mà nên về đi học đi, đừng ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, việc học hành vẫn quan trọng hơn.”
Hồ Già nói: “Con biết mà, ở với mẹ thêm hai hôm nữa là con sẽ về, nhường chỗ cho cô hộ lý chăm mẹ.”
Lý Huệ Quân thở dài: “Vẫn là làm phiền con, mẹ thật là… đáng lẽ con phải nên mắng mẹ…”
Hồ Già nói: “Con mệt rồi, lười mắng mẹ, để con mắng mẹ trong mơ vậy.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |