Ông ta không phải người nhà của bà, nhưng ông ta là người nhà của Hồ Già, ông ta là bố của con bé, ông ta phải giúp chứ.
Sau khi gõ cửa, Hồ Hải Văn mở cửa, ông ta vẫn đang nói chuyện với người trong nhà, vẻ mặt thoải mái như khách tham quan ở sở thú, nhìn thấy bà mới có vẻ ngạc nhiên: “Huệ Quân? Sao cô lại đến đây?” Cửa chỉ mở nghiêng một nửa, Hồ Hải Văn không muốn cho Lý Huệ Quân vào, bà theo bản năng nhìn vào trong nhà, Nguyễn Lê và Triệu Phần Lan đang ngồi trên ghế xem tivi, Nguyễn Lê ôm bà ta, ánh mắt hai người như kéo ra một đường cảnh giới trong không khí. Triệu Phần Lan nhíu mày nhìn Lý Huệ Quân, bà ta là mẹ chồng trước kia của bà.
Lý Huệ Quân khàn giọng, như không biết phải nên nói gì nữa.
Bà dừng lại một lúc rồi mới nói: “Tôi… Tôi mua coin bị lỗ, bây giờ Giai Giai còn phải đi học, anh có thể, có thể giúp chúng tôi được không?”
Hồ Hải Văn nhướng mày hỏi bà: “Lỗ? Lỗ bao nhiêu? Cô mua coin gì? Có báo công an được không? Được rồi, được rồi, cô đừng khóc, đừng nóng vội, bây giờ hiệu suất phá án của công an rất cao, biết đâu tuần sau đã phá án được rồi.” Môi Lý Huệ Quân run rẩy, bà không biết phải cầu xin Hồ Hải Văn thế nào, ông ta giữ chặt cửa, nói với bà: “Cô đừng nóng vội, bây giờ mỗi tháng tôi cho Giai Giai ba nghìn sinh hoạt phí, chắc cũng đủ dùng đến khi thi đại học chứ? Đợi nó thi đậu đại học, tôi sẽ cho nó một phong bao đỏ, mọi chuyện có tôi lo, cô yên tâm.”
Khi Hồ Hải Văn nói ra những lời này, Lý Huệ Quân chỉ cảm thấy mình như bị người ta vứt xác ra biển Bắc Cực…
Bà nức nở nói: “Anh biết thứ tôi cần không chỉ là tiền…”
Nói xong, Lý Huệ Quân lại nghĩ đến Hồ Già, bà phập phồng lỗ mũi, há to miệng, cuối cùng như một con thú gào lên khóc: “Tôi phải làm sao đây, Giai Giai còn phải thi đại học, tiền của tôi đều bị người ta lừa sạch hết rồi, mỗi ngày đều có người đến đòi nợ, con gái tôi phải làm sao đây! Nó còn đang thi ở Bắc Kinh, sau này nó còn cần tiền, thứ người khác có nó đều không có! Anh giúp nó đi, anh giúp nó đi!” Lý Huệ Quân nói đến chỗ đau lòng, hai mắt cũng đỏ ngầu, răng kéo ra những sợi nước miếng dài, Hồ Hải Văn gần như muốn lùi lại.
Hồ Hải Văn xoa xoa thái dương rồi hỏi Lý Huệ Quân: “Rốt cuộc cô bị người ta lừa bao nhiêu?”
Lý Huệ Quân khóc, lồng ngực co giật phập phồng như một chiếc rương kéo, bà run rẩy nói: “Hai trăm, hai trăm sáu mươi vạn đều đổ vào hết rồi.”
“Nhiều vậy sao?” Hồ Hải Văn trợn to mắt, trước đó ông ta chỉ nghĩ bà đang phóng đại, “Cô làm cái gì mà bỏ vào nhiều vậy? Để Giai Giai biết thì cô bảo nó phải làm sao! Còn xảy ra chuyện này trước khi thi đại học, sao cô không nghĩ kỹ trước khi đầu tư? Đánh bạc rồi mua coin, cô làm mẹ cái kiểu gì vậy! Bây giờ xảy ra chuyện rồi mới biết lo lắng, trước đó cô làm gì? Không phải, tôi nói cô này, Lý Huệ Quân, mấy năm nay não cô không lớn tí nào à!” Nói đến đây, Lý Huệ Quân lại khóc lớn thành tiếng.
Triệu Phần Lan bước ra, nhìn Lý Huệ Quân từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Khóc lóc ồn chết đi được! Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Hồ Hải Văn bị Lý Huệ Quân khóc đến nhức cả đầu, ông ta cúi đầu lạnh lùng nói: “Cô ta bị người ta lừa hơn hai trăm vạn, không dám nói với Giai Giai.”
Triệu Phần Lan nghe xong, lông mày liền lập tức nhướn cao, cất giọng the thé nói: “Hơn hai trăm vạn! Mày làm cái gì mà đem hơn hai trăm vạn thua sạch vậy? Muốn chết à, lúc này rồi mà còn xảy ra chuyện, mày muốn Giai Giai làm sao? Con bé sắp thi đại học rồi đấy, nhà lại phá sản, mày đúng là đầu óc bã đậu…” Nói đến đây, hàng xóm mở cửa, lộ ra nửa cái đầu nghe lén nhìn trộm, Nguyễn Lê cũng bước qua nhìn, Triệu Phần Lan lại mắng Lý Huệ Quân: “Kẻ bất tài thì mãi bất tài thôi! Có bao nhiêu của cải cũng bị mày phá sạch! Hải Văn, con đừng giúp cô ta, cô ta chỉ là một cái hố không đáy! Trước kia đánh bạc thì bị bắt vào trại giam, bây giờ lại bị người ta lừa, Giai Giai có người mẹ như vậy cũng là tội nghiệp!”
Lý Huệ Quân đau lòng đến mức như muốn ngất đi, bà khàn giọng cầu xin họ: “Các người giúp tôi… giúp tôi.”
Triệu Phần Lan còn muốn mắng thì bị Hồ Hải Văn ngăn lại: “Thôi được rồi, đừng nói nữa, hàng xóm người ta đang nhìn kìa.”
Hồ Hải Văn thở dài bực bội rồi hỏi Lý Huệ Quân: “Vậy cô có báo công an không?”
Lý Huệ Quân mặt đầy những giọt nước mắt hối hận, tội lỗi, bà thở hổn hển nói: “Có báo, công an nói không chắc đòi lại được… tôi phải làm sao?”
Hồ Hải Văn chỉ nói: “Còn làm sao được nữa? Đợi công an giải quyết vụ án thôi, số tiền lớn như vậy, đòi lại được bao nhiêu là còn phải xem vận may, chỗ Giai Giai tôi sẽ thay cô giấu kín, tiền sinh hoạt mà tôi phải cho thì tôi sẽ không thiếu một xu, bây giờ cô tranh thủ kiếm việc làm đi, tôi thấy cô chính là vì không đi làm nên mới không có khái niệm về tiền bạc, mới bị người ta lừa cho quay vòng vòng!”
Lý Huệ Quân bị họ mắng như một con chó bị ướt mưa.
Bà tiều tụy, môi đã không nói nên lời, Nguyễn Lê lại hỏi: “Mấy hôm nay Hồ Già thi ở Bắc Kinh à?”
Hồ Hải Văn ừ một tiếng, Nguyễn Lê lại nói: “Ôi, nó muốn làm minh tinh, xảy ra chuyện này rồi thì nó còn làm minh tinh kiểu gì.”
Triệu Phần Lan không nghe nổi mấy lời này, Nguyễn Lê vừa nói xong, bà ta lại kinh ngạc, cảm thán một câu: “Trời ơi! Giai Giai muốn làm minh tinh? Có người mẹ như vậy, nó làm sao mà làm minh tinh được? Một người mẹ từng vào trại giam! Một người mẹ đánh bạc đến mức phá sản! Nói ra chết cười mất thôi! Có người mẹ như vậy, tôi thấy cả đời không thể làm minh tinh được, muốn làm công chức cũng không thể! Thương Giai Giai của tôi quá đi mất thôi!”
Lý Huệ Quân nghe Triệu Phần Lan nói đến đây liền cảm thấy như bị người ta quất mấy roi.
Cái rương sắt trong lòng rơi xuống, đập xuống đất, bà đã hại con gái của mình, bà thật đáng xuống địa ngục.
Hồ Hải Văn thấy Triệu Phần Lan càng nói càng hăng, trong lòng cũng rất bực, ông ta quát lớn: “Được rồi! Đừng nói nữa!”
Ông ta quay đầu, như cực kỳ công bằng mà nói với Lý Huệ Quân: “Cô khóc cũng khóc rồi, làm ầm ĩ cũng đã làm rồi, Giai Giai là con gái của tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp nó, sẽ không bỏ mặc nó. Bây giờ cô cũng thấy rồi đấy, tôi có gia đình mới của tôi, con gái tôi sắp thi đại học rồi, sức của tôi có hạn, tôi có thể giúp Giai Giai, nhưng tôi không giúp được cô, cô về đi.” Lý Huệ Quân nghe đến đây, tim như bị người ta cắt ra, thi thể uể oải trôi nổi trên những tảng băng ở biển Bắc Cực. Hồ Hải Văn đóng cửa lại, ngăn cách người và thi thể của Lý Huệ Quân ở bên ngoài.
Triệu Phần Lan ở trong nhà tức giận nói: “Cái con Lý Huệ Quân này, đúng là muốn chết mà!”
Hồ Hải Văn vẫy tay như muốn xua đuổi vận rủi: “Nói ít thôi có được không? Mẹ còn nghiện nói nữa à?”
Nguyễn Lê không nói gì, chỉ cầm điện thoại chĩa ra ngoài cửa sổ, từ chỗ của cô ta vừa hay có thể chụp được Lý Huệ Quân đang đứng ở hành lang.
Lý Huệ Quân mở cửa sổ ra, gió lạnh rít lên, thổi khô đi nước mắt trên mặt bà, cả khuôn mặt như treo trong hành lang phơi khô, sắp vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, cõi lòng tan nát như vậy, đúng là giống người sắp chết. Nguyễn Lê muốn quay lại Lý Huệ Quân, có lẽ là sẽ gửi cho Hồ Già, có lẽ sau này sẽ đăng lên mạng, có lẽ sẽ tự mình xem, cứ nghĩ mãi, mắt Nguyễn Lê sáng lên như động vật hoang dã trước khi săn mồi. Trời mới biết tại sao cô ta lại ghét Hồ Già đến vậy, trời mới biết trước kia họ làm sao mà lại là bạn bè.
Qua vài phút, Nguyễn Lê cảm thấy trạng thái của Lý Huệ Quân không ổn.
Bà nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, con ngươi đen như một ao nước chết, Nguyễn Lê nói: “Bố ơi, bà ấy…”
Chưa dứt lời, Lý Huệ Quân trèo lên bệ cửa sổ, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống, như muốn xuống vườn hoa dưới lầu để chơi đùa, Nguyễn Lê ôm điện thoại, sợ đến mức không thốt nổi nên lời, vài giây sau, một tiếng nổ vang trời, tiếng vọng của Lý Huệ Quân vang lên khắp khu nhà, nhà họ ở tầng 13, âm thanh nặng nề của cơ thể bà bật lên, Hồ Hải Văn ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên nói: “Ủa? Có cái gì rơi xuống vậy?”
Nguyễn Lê run giọng nói: “Là Lý Huệ Quân… bà ấy nhảy xuống rồi.”
Trong nhà yên tĩnh như nhà tang lễ ngày chủ nhật.
Sắc mặt Hồ Hải Văn thay đổi, ông ta từ từ đứng dậy, bước tới, nhìn xuống dưới.
Có lẽ là đã nhìn thấy Lý Huệ Quân, Hồ Hải Văn sợ đến mức mặt mày đều nhăn lại, kéo khóe miệng mắng Triệu Phần Lan, giọng nói đầy sợ hãi: “Chết tiệt… con bảo mẹ nói ít thôi rồi mà, giờ cô ta nhảy xuống rồi… báo cảnh sát! Nhanh lên báo cảnh sát! Không đúng, nhanh gọi điện thoại! Gọi 120!” Triệu Phần Lan sợ đến mức không dám đứng dậy khỏi ghế, bà ta ngẩn người một lúc lâu, mới run rẩy bấm điện thoại, như không biết nói gì, lắp bắp nói: “Alô, có người nhảy lầu… từ tầng 13 nhảy xuống…”
Mặt Hồ Hải Văn trắng bệch hơn cả tường.
Tay chân ông ta mềm nhũn, ông mặc áo khoác ngoài, khàn giọng nói với Nguyễn Lê: “Bố xuống xem sao, con và bà ở nhà, đừng xuống.”
Hồ Hải Văn đi xuống rồi, Nguyễn Lê vẫn ngồi đó, tay cô ta nắm chặt tay vịn, tim cô ta đập nhanh đến mức như muốn xé toang lồng ngực. Lý Huệ Quân nhảy xuống rồi, Nguyễn Lê nghĩ đến Hồ Già, cô sẽ khóc chứ? Họ là mẹ con, họ từng gắn kết với nhau bởi dây rốn, Lý Huệ Quân nhảy xuống rồi, dây rốn của cô có lẽ cũng sẽ kéo Hồ Già bay xuống, đập xuống đất. Mẹ cô chết rồi, cô phải là người đau buồn nhất. Hồ Già đau buồn, cô ta sẽ vui. Tình bạn của họ đã kết thúc từ lâu nhưng cô ta vẫn nhớ mãi về cô ấy, sự hận thù này tương tự như tình yêu, cứng đầu và bám rễ trong tim cô ta, khiến cô ta luôn nghĩ về cô ấy.
Nguyễn Lê không hiểu rõ bản thân nữa.
Điều cô ta hiểu rõ chỉ là – Hồ Già bây giờ đang thi ở Bắc Kinh, cô ta biết số điện thoại của cô ấy.
Có nên gửi video qua không? Không, không nên nói thế, phải nói là, có nên để Lý Huệ Quân đè chết Hồ Già không?
Màn hình điện thoại của Nguyễn Lê sáng như đoạn đầu đài giữa mùa hè, cô ta cúi mắt xuống, nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, lưỡi dao quỷ dữ đó rơi xuống, video đã được gửi cho Hồ Già, Nguyễn Lê nhắm mắt lại, từ từ chờ lực hút của trái đất trên người Lý Huệ Quân phát huy tác dụng. Mong rằng, mong rằng Hồ Già xem video này trước khi thi. Lại mong rằng, mong rằng Hồ Già đừng xem video này.
Cảm xúc của Nguyễn Lê hỗn loạn, vui sướng và đau khổ đan xen, cô ta biết mình chắc chắn sẽ xuống địa ngục.
Họ từng là cặp song sinh trong tình bạn, giờ cô ta ghét cái tôi kia của chính mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |