Khi nhận điện thoại, Hồ Già đang xếp hàng để vào thi vòng 3 của Học viện Điện ảnh.
Gió ở Bắc Kinh rất lớn, tòa nhà của kênh truyền hình điện ảnh bên cạnh lại đang sửa chữa, tiếng công nhân đập tấm xi măng kêu loảng xoảng, như muốn bắn ra tia lửa.
Trong điện thoại, giọng nói của Lý Huệ Quân nghe rất mơ hồ, Hồ Già nói được hai câu đã muốn cúp máy, Lý Huệ Quân vội kêu lên: “Này, con phải kiên nhẫn một chút chứ, nghe mẹ nói hết đã!” Hồ Già đành phải hỏi: “Vậy mẹ muốn nói gì?” Tiếng Lý Huệ Quân vui vẻ và xa xôi nói với cô: “Con ngoan, con ở Bắc Kinh cứ thi thật tốt, mẹ đợi con về sẽ tặng cho con một món quà lớn!” Hồ Già cười, cô không biết Lý Huệ Quân bị ma xui quỷ khiến gì, các anh chị đồng môn phía trước đã bắt đầu gọi người, Hồ Già nói thêm vài câu với Lý Huệ Quân rồi vội vàng cúp máy.
Kỳ thi này, Hồ Già đã cố gắng hết sức.
Điền Tư đứng chờ ở cổng trường rất lâu trong cơn gió lạnh mới đợi được Hồ Già đi ra.
Hồ Già nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt không được vui cho lắm, Điền Tư cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy?”
Hồ Già lắc đầu thở dài, Điền Tư che gió cho cô rồi chải lại mái tóc đuôi ngựa của cô: “Không sao, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
Hai người đi đến Mẫu Đơn Viên, tìm một quán ăn để ngồi xuống, Hồ Già nhìn Bắc Kinh qua tấm cửa sổ sát đất. Đầu xuân ở Bắc Kinh sáng sủa đến mức như một cửa sổ sáng bóng với ánh sáng rực rỡ như thủy tinh, hoa mai sum suê như tuyết, những chú chim sẻ linh hoạt bay lên trời cao, không khí ở nơi đây khô hanh, dường như nhét vào mấy trăm gói chất hút ẩm, mũi Hồ Già cũng cảm thấy hơi đau, Điền Tư cúi đầu giúp cô luộc thịt bò, lẩu Triều Sơn lúc này lại như trở thành một chiếc máy tạo độ ẩm mờ sương, khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Hồ Già ăn một miếng thịt bò rồi bật cười.
Điền Tư nhướng mày nhìn cô, cô ngừng lại một chút rồi nói với anh: “Hôm nay thi, giám khảo bảo chúng em diễn một tiểu phẩm tại chỗ về ga tàu trong mưa.”
Điền Tư hỏi cô: “Vậy các em diễn thế nào?” Hồ Già cười nói: “Vốn là diễn như bình thường, tiểu phẩm 10 người rất khó để nổi bật, em tự đặt cho mình là vai đang cúi đầu chơi điện thoại, ngoài ra có hai bạn diễn cha con cãi nhau, cha con này cãi nhau rất dữ dội, người bên cạnh bảo cậu ta là đang bắt cóc trẻ em, bạn diễn vai cha đương nhiên là nói người con gái là con ruột của mình, rồi lại kéo người con gái qua nói, cậu xem, chúng ta trông giống vợ chồng đến thế này cơ mà!”
Điền Tư cười rồi nói lại câu nói đó: “Giống vợ chồng? Cậu ta không phải là muốn nói giống cha con sao?”
Hồ Già nói: “Đúng vậy, cậu ta vừa nói xong thì cũng bật cười, nghe nói còn cười ra cả bong bóng mũi, những người khác cũng cười, và thế là cả vở kịch sụp đổ.”
Điền Tư hỏi cô: “Vậy em cũng cười à?” Hồ Già lắc đầu: “Em không cười, em cả vở chỉ diễn vai toàn chơi game, xe đến thì em cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn họ rồi tự mình đi lên xe.” Điền Tư gật đầu: “Vậy cũng rất tốt, ít nhất thì phần diễn của em là hoàn chỉnh, thầy cô có lẽ sẽ ấn tượng sâu sắc với em.” Hồ Già thở dài: “Ai mà biết được, chỉ có thể đợi kết quả vậy.”
Nói xong, Hồ Già nhìn nồi canh sôi sùng sục mà trong lòng cũng mờ mịt sương mù.
Mấy ngày nay, Lý Huệ Quân thực sự rất vui.
Con gái của bà liên tiếp thi đậu, đồng tiền Radar của bà cũng tăng vọt như uống thuốc Viagra vậy. (*)
(*Viagra: Thuốc cương dương.)
Niềm vui này tẩm bổ Lý Huệ Quân, khiến bà trẻ ra vài tuổi, mắt cũng sáng lên, cảm thấy thế giới này vừa mới mẻ vừa đáng yêu, không khí tươi mới như phảng phất mùi hoa ly vậy. Trong nhóm chat nhỏ của Máy bay trắng mỗi ngày đều có người reo hò, họ đăng biểu đồ xu thế của đồng Radar, mỗi người đều tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền trong một phút này, Lý Huệ Quân cũng tính tiền, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bà kiếm được hơn 400 nghìn, số tiền này nếu quy ra tiền mặt cũng có thể nhấn chìm bà. Lý Huệ Quân thầm nghĩ trong lòng, sau này nếu Hồ Già muốn đi Mỹ du học, có lẽ rằng bà cũng có thể lo được.
Cứ như vậy, Lý Huệ Quân và điện thoại của bà đã trở thành một cặp song sinh.
Bà ăn cơm cũng phải xem điện thoại, đi vệ sinh cũng phải xem điện thoại, ngủ cũng phải ôm điện thoại.
Biểu đồ xu thế của đồng Radar trở thành điện tâm đồ của bà, Lý Huệ Quân chưa bao giờ cảm thấy chức năng tim phổi của mình lại tốt đến vậy. Trước khi ngủ, Lý Huệ Quân đặt điện thoại dưới gối như đặt đầu lên dòng nước cát vàng mà ngủ. Nửa đêm, điện thoại réo inh ỏi, có người gọi cho cô, Lý Huệ Quân lơ mơ nghe máy, giọng nói của bạn bài lớn tiếng tràn vào tai bà·: “Con mẹ nó phần mềm chết tiệt này sập rồi! Mẹ kiếp ngay cả bấm cũng không bấm được, sao lại như thế này!” Lý Huệ Quân sợ tới mức cơn buồn ngủ ngay lập tức bay biến.
Ứng dụng đồng Radar không mở được, Máy bay trắng cũng không thể mở được.
Lý Huệ Quân tưởng là bảo trì thiết bị nên gọi mấy cuộc điện thoại cho Mạch Á Văn nhưng đối phương không nghe.
Bây giờ là 3 giờ rưỡi sáng, Lý Huệ Quân hoảng sợ đến mức muốn nôn, bà vội ngồi xổm xuống thở sâu, tay thì run rẩy nhắn tin cho bạn bài, an ủi là đang bảo trì thiết bị, có lẽ đến sáng mai sẽ ổn, người bạn bài chửi rủa vài câu oán trách rồi cũng bó tay, đành phải đợi đến sáng. Đến sáng, Lý Huệ Quân lại gọi điện cho Mạch Á Văn, vẫn không gọi được, trong nhóm Wechat đã có người bắt đầu chửi bới, câu nào cũng nhắm vào Lý Huệ Quân đã lôi kéo họ, nói bà là kẻ lừa đảo, sẽ đến tận nhà tìm bà.
Lý Huệ Quân không dám đợi ở nhà, bà khoác vội hai cái áo dày rồi chạy đến công ty của Mạch Á Văn.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, tòa nhà phát triển sáng bóng như một tấm gương, nhìn từ xa rất giống như gương bắt yêu trong Tây Du Ký, Lý Huệ Quân không có tâm trạng ngắm nhìn phong cách của tòa nhà phát triển, bà chạy như bay vào tòa nhà, hỏi lễ tân công ty của Mạch Á Văn ở tầng mấy, cô gái lễ tân nhìn bà như nhìn người tị nạn, miệng vẫn lịch sự nói: “Chắc chị nhầm rồi ạ? Chỗ chúng em không có công ty nào như chị nói.”
Lý Huệ Quân vội vàng nói: “Không thể nào! Trước đây anh ấy từng dẫn tôi đến đây xem mà! Anh ấy nói là đang sửa chữa, sắp dọn vào rồi!”
Cô gái lễ tân vẫn mỉm cười nói: “Chắc chị nhầm rồi ạ, tòa nhà của chúng em năm nay không có tầng nào đang được sửa chữa.”
Lý Huệ Quân tức giận nói: “Chắc chắn là cô nhầm rồi, gọi người khác đến đây hỏi cho tôi!”
Cô gái lễ tân chuyển tầm mắt rồi ra hiệu cho bảo vệ.
Tên bảo vệ mặt đen xì đi về phía Lý Huệ Quân, có vẻ như định lôi bà ra ngoài.
Lý Huệ Quân tức đến mức muốn cắn người, bà lao đến bảng chỉ dẫn ở sảnh xem, trong tòa nhà phát triển tổng cộng chỉ có hai ba công ty, đều là doanh nghiệp lâu năm của Dũng Thành, làm gì có chỗ cho Mạch Á Văn chen chân? Lý Huệ Quân tìm Mạch Á Văn ở tòa nhà phát triển không được, lại đành phải quay về địa chỉ công ty cũ của ông ta, thang máy hỏng nên Lý Huệ Quân đành phải leo cầu thang lên, đợi bà thở hổn hển đứng không vững, suýt nữa lại ngất xỉu thì thấy công ty của Mạch Á Văn sớm đã không còn bóng người, đèn chùm hay vách ngăn đều biến mất, ngay cả sàn cũng được tháo sạch sẽ, chỉ còn mặt xi măng lồi lõm, như cuộc đời gồ ghề ổ gà của bà vậy.
Lý Huệ Quân đứng đó mà cảm thấy thế giới như đang xoay vòng.
Bà đứng không vững mà ngã xuống đất, tay bị xước mất một mảng da lớn, nước mắt cũng trào ra.
Trong túi, điện thoại của bà vẫn rung bần bật, nhóm Wechat như muốn nổ tung, bạn bài gọi điện cho bà, từng người đều muốn chất vấn bà, Lý Huệ Quân nằm thở dốc trên đất, trần nhà đen kịt, như muốn sập xuống người bà, đầu óc bà choáng váng, cảm thấy trong ống tai như có côn trùng bay và va chạm, Lý Huệ Quân nhắm mắt lại, nước mắt chảy dọc theo từng nếp nhăn, bà đã đầu tư những 2 triệu 6 trăm nghìn đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |