Mạch Á Văn thả cho bà một số tin tức nội bộ gì đó, nói rằng trong hai ngày này, một số đồng tiền ảo bao gồm cả Radar sẽ tăng mạnh.
Lý Huệ Quân kiềm lại không chịu mua, trước tiên, bà đăng tin lên nhóm nhỏ trên ứng dụng Máy bay trắng của mình, đám bạn bài của bà đều dễ bảo, họ gửi tin nhắn thoại hỏi bà rằng tin tức có đáng tin hay không, Lý Huệ Quân nào biết mấy cái tư bản này vận hành thế nào, bà đành phải vào vòng bạn bè của Mạch Á Văn học hỏi vài tiếng lóng, nói tỷ lệ thắng, nói điểm, nói giữ, mấy người bạn bài đều nghe không hiểu, sau khi hỏi han một hồi lại thấy Lý Huệ Quân rất hiểu biết.
Mạch Á Văn thấy Lý Huệ Quân vẫn không chịu mua nên lại giục bà vài lần.
Tiền gửi định kỳ của Lý Huệ Quân vừa đáo hạn, cộng lại cũng được hai trăm vạn, một con số rất đáng kể.
Trong điện thoại, Lý Huệ Quân ấp úng nói với Mạch Á Văn rằng bà phải suy nghĩ kỹ rồi lại nói rằng mình thực sự không hiểu cách vận hành của tiền ảo, nếu được thì bà muốn đến công ty Mạch Á Văn xem thêm, Mạch Á Văn ở bên kia dường như đang có điện thoại gọi đến, ông ta im lặng một lúc rồi tiếc nuối nói: “Ôi chao, sao em không nói sớm với anh, mấy ngày nay anh đang chuyển công ty, em biết đấy, chuyển đến một tòa nhà phát triển hơn, hay thế này nhé, tuần sau em đến xem đi, lúc đó anh sẽ mời em đi dạo tử tế, thế nhé, anh không nói chuyện với em nữa, bây giờ anh bận lắm, có gì em cứ hỏi Vương A Vân ấy.” Và thế là Mạch Á Văn cúp điện thoại của Lý Huệ Quân.
Lý Huệ Quân rủ Vương A Vân ra ngoài ăn cơm, Vương A Vân cũng rất sẵn lòng.
Hai người hẹn gặp nhau ở khu thương mại nhỏ gần chung cư Hương Chương, Vương A Vân mở một cửa hàng mỹ phẩm ở đây, Lý Huệ Quân đến thì vừa hay thấy Vương A Vân đang đóng cửa hàng, bà ta cười đon đả ký hợp đồng chuyển nhượng cửa hàng với người ta, Lý Huệ Quân ngạc nhiên hỏi: “Cửa hàng đang làm ăn tốt như thế, sao chị không mở nữa?” Vương A Vân trông có vẻ rất thoải mái, bà ta cười nói: “Tình hình chung không tốt, nên đành phải đứt ruột từ bỏ những thứ mình yêu, số tiền dư ra vừa hay dùng để mua đồng Radar.” Lý Huệ Quân nghe xong thì không nói gì nữa rồi lại nhìn Vương A Vân, bà biết rằng bà ta không nói đùa.
Lúc ăn cơm, hai người lại nói đến đồng Radar.
Lý Huệ Quân vẫn không chịu lấy tiền tiết kiệm ra để mua đồng Radar, hai trăm vạn trong ngân hàng là tiền bồi thường tai nạn xe của bố mẹ bà, bà có chút e ngại với số tiền này, Vương A Vân thấy Lý Huệ Quân do dự thì thở dài nói: “Tôi nhìn ra rồi, chị ấy, đúng là nhát gan, cho chị cơ hội rồi mà chị cũng không biết nắm bắt nữa! Tôi khuyên chị rút hết tiền về đi, sau này đừng đụng vào đồng Radar nữa, cũng đừng nghĩ đến mấy thứ này, bọn tôi kiếm tiền chị cũng đừng trông mắt thèm.” Lý Huệ Quân nghe bà ta nói đến đây, ngực liền nghẹt như bị chìm xuống biển.
Lý Huệ Quân lí nhí nói: “Nói thế cũng không phải, chỉ là tôi không yên tâm thôi…”
“Không yên tâm? Chị có gì mà không yên tâm?” Vương A Vân vừa gắp rau, vừa cao giọng nói: “Mạch Á Văn mở công ty ở đây, bọn tôi đều đi cùng chị mua vào bán ra, chị mua đến giờ đã lỗ đồng nào bao giờ chưa? Làm gì có! Nếu chị thực sự không yên tâm, thì chị cứ làm như tôi nói, rút cả tiền vốn lẫn lãi ra, sau này đừng đụng vào đồng Radar nữa, bọn tôi kiếm tiền thì chị cũng đừng thèm.”
Vương A Vân nói đến mức này, Lý Huệ Quân cúi đầu thở dài, canh trong bát cũng đã trở nên nguội lạnh, phần rau nhơn nhớt trôi nổi trên mặt canh.
Lúc sau, Lý Huệ Quân nắm chặt điện thoại rồi ngồi thừ một lúc trên ghế sofa, sau khi suy nghĩ lung tung, cuối cùng bà vẫn muốn rút tiền trong phần mềm ra, bà bán đồng Radar trên tay, quay đầu nhìn số dư, trong giao diện đỏ thẫm, con số Ả Rập như bùa chú đâm vào mắt của bà: 745320, Lý Huệ Quân bỏ vào sáu mươi vạn, đến giờ cũng kiếm được được hơn mười vạn.
Lý Huệ Quân gửi yêu cầu rút tiền.
Chuyển khoản có quy trình, Mạch Á Văn biết tin liền gọi điện đến hỏi bà.
Trong điện thoại, Lý Huệ Quân ấp úng nói mình không muốn làm nữa, thấy mình kiếm được khá đủ rồi.
Mạch Á Văn không khuyên bà nữa, ông ta như thất vọng về bà, dùng giọng điệu xa lạ nói với bà rằng tiền sẽ được chuyển đến vào buổi tối, Lý Huệ Quân khẽ nói vâng, Mạch Á Văn lại thở dài rồi cúp điện thoại.
Tối hôm đó, Lý Huệ Quân làm thế nào cũng ngủ không yên.
Trời đêm nổi gió, nhà bà lại như bị ai đó khui ra một lỗ, khiến không khí lạnh ùa vào.
Lý Huệ Quân cuộn mình trong chăn mà thấy phòng mình như cái tủ lạnh, bản thân bà thì như bánh nếp nguội để qua đêm, nghĩ đến đây, Lý Huệ Quân lạnh đến nỗi hàm răng run lên cầm cập. Đúng lúc này, điện thoại của bà reo lên, Lý Huệ Quân vội bấm mở ra xem, bảy mươi tư vạn của bà đã được chuyển khoản toàn bộ, Mạch Á Văn còn chuyển thêm cho bà gần hai vạn, nói đó là lương bà làm trưởng nhóm. Lý Huệ Quân nắm chặt điện thoại, đột nhiên bà cảm thấy mình như uống một bát canh gừng, trên người lại ra mồ hôi nhễ nhại.
Ban đêm như bị ai đó đun sôi, từ từ bốc lên mùi nhân dân tệ.
Dục vọng của con người là vực thẳm không đáy, Lý Huệ Quân nằm trên giường, cảm thấy mình như bị kim châm.
Bà thì thầm tự nhủ trong lòng, đồng Radar thực sự kiếm được tiền. Có lẽ mọi chuyện đúng như Vương A Vân nói, bà quá nhát gan, họ cho bà cơ hội bà cũng không biết nắm lấy, Mạch Á Văn đã mở công ty ở một tòa nhà phát triển, Vương A Vân cũng đã bỏ vào mấy trăm rồi, bà vẫn do dự, chần chừ. Ngày mai đồng Radar vẫn sẽ tăng, sao bà không đợi thêm vài ngày nữa mới rút ra?
Đến khi trời sáng, ý thức của Lý Huệ Quân đã rối như tơ vò.
Bà không biết phải làm thế nào nữa, tiền, bà muốn kiếm, nhưng can đảm thì bà không có.
Bà bị sự lo lắng của mình mài mòn thành một kẻ khổ sở, bà bước đi lẩm bẩm trong phòng, sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, tay không biết sao lại sờ đến album ảnh cũ, Hồ Hải Văn vô cảm nhìn bà, Lý Huệ Quân nhìn Hồ Hải Văn rồi lại nghĩ đến lần gặp lại gần đây của họ, Hồ Hải Văn tránh bà như tránh tà, vợ ông ta nhìn bà từ đầu đến chân, khinh bỉ quay đi, họ coi thường bà, nghĩ đến đây, Lý Huệ Quân như bị người ta dùng nhíp kẹp một cái, không hiểu sao bà muốn chứng tỏ bản thân.
Ý thức lại trở nên rối loạn lên, Lý Huệ Quân thực sự không biết mình nên làm gì nữa.
Điện thoại reo lên, bà cầm lên xem, là tin nhắn mà Wechat Mạch Á Văn gửi đến.
Ông ta chụp đồ thị cho bà, đồng Radar lại tăng, Lý Huệ Quân rút lui quá sớm nên lỗ một ít tiền.
Mạch Á Văn trêu bà: “Người đẹp ơi, có hối hận không? Bây giờ quay lại vẫn còn kịp, kiếm tiền không phân biệt sớm muộn mà, đầu tư ấy, phải có gan lớn, tư duy phải hoang dã.” Lý Huệ Quân nghe tin thoại của ông ta lại càng thấy mình như bị kim châm một cái, chiếc đồng hồ cũ trong phòng cứ tích tắc rồi lại tích tắc, như có người vỗ tay nói với bà, toàn thân Lý Huệ Quân nóng bừng, chân ngứa ngáy như muốn lao ra ngoài.
Ngày hôm đó, Lý Huệ Quân vẫn rút tiền ra rồi đặt cược toàn bộ vào đồng Radar.
Làm xong động tác này, bà thấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ sáng đến mức muốn làm bà mù.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |