Lý Huệ Quân như một đống bột nhão, dính chặt lấy Hồ Già. Hồ Già đưa bà đến Bát Bảo Sơn để thắp hương, hai mẹ con bị gió lạnh trên núi thổi đến khó chịu. Về đến nhà, Lý Huệ Quân lại bắt Hồ Già ngồi xem tivi cùng bà. Hai người quấn chặt chiếc chăn lông, cuộn tròn trên ghế sofa ăn bánh bao, xem tivi. Lý Huệ Quân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, tay khéo léo bóc quýt, tự nhét một quả vào miệng mình rồi nhét một quả vào miệng Hồ Già.
Hồ Già bị nước quýt làm sặc đến ho, cô khuyên bà: “Mẹ ăn ít thôi, ăn nhiều nóng trong người, coi chừng nứt khóe miệng đấy.”
Lý Huệ Quân lại bóc một quả quýt nữa rồi thờ ơ nói: “Nóng trong người thì sao chứ? Ăn chút đồ hạ hỏa là được mà.”
Hồ Già không nói gì, chỉ cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat của Điền Tư.
Một lúc sau, Hồ Già nói: “Con ra ngoài một chút.”
Lý Huệ Quân nghe vậy liền ngồi dậy hỏi: “Đi đâu? Đi rồi có về không? Mấy giờ thì về?”
Hồ Già vào phòng thay quần áo, giọng nói của cô mơ hồ vọng ra: “Con ra ngoài chơi một lúc, sẽ về trước bữa tối.”
Lý Huệ Quân ậm ừ đáp lại rồi dặn Hồ Già: “Chơi xong rồi nhớ về đấy nhé, không về là mẹ sẽ gọi điện cho con đấy.”
Hồ Già cười, trong lòng thầm gọi Lý Huệ Quân là người già cô đơn.
Tất nhiên là Hồ Già ra ngoài gặp Điền Tư.
Hai người đi dạo trong công viên một lúc, mấy ngày rồi cô không đụng vào anh, trong lòng đã thèm đến ngứa ngáy rồi, chỉ nói vài câu đã dụ được Điền Tư đi thuê phòng.
Khi Lý Huệ Quân nhắn tin Wechat cho Hồ Già, cô đang cưỡi trên người Điền Tư, lỗ nhỏ hút rồi nuốt lấy dương vật của anh, miệng thì rên rỉ nói lời cợt nhả với Điền Tư: “Ưm, bé yêu ngoan lắm… Thưởng cho anh được chơi huyệt nhỏ của em… Ha a, ưm…” Điền Tư đỏ bừng từ mặt tới cổ, tay anh đỡ eo Hồ Già, cầu xin cô động nhanh hơn nữa, khàn giọng nói anh sắp “sướng đến chết mất”. Hồ Già nghe vậy lại càng hưng phấn, lỗ nhỏ siết chặt lấy anh, Điền Tư sướng đến mức nhăn mặt, anh ngồi dậy hôn cô. Trong tiếng hôn chụt chụt, không ai nghe thấy âm báo có tin nhắn của Wechat.
Lý Huệ Quân sốt ruột, bà đợi một lúc rồi lại gọi điện cho Hồ Già.
Lúc này, Hồ Già đang kéo Điền Tư thử một tư thế mới, anh ôm cô đi vòng quanh phòng, dương vật lại càng chôn sâu trong huyệt nhỏ.
Anh đi hai bước lại đâm cô hai cái, dương vật qua lại cọ xát vào hạt hoa nhạy cảm của cô. Hồ Già vừa khóc vừa cười dựa vào vai Điền Tư, cô không chịu nổi cảm giác mới lạ và xa lạ này, cố vặn eo tránh anh, Điền Tư đành phải ôm Hồ Già quay lại giường. Trên giường, Hồ Già nghe thấy điện thoại đổ chuông, cô uể oải nghe máy rồi hỏi Lý Huệ Quân: “Có chuyện gì vậy?” Lý Huệ Quân nói: “Không có gì, chỉ là nhắc con đừng có quên về nhà thôi.” Hồ Già nhíu mày nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới 3 giờ mà, con đã nói là sẽ về trước bữa tối mà.” Lý Huệ Quân nói: “Ừ, nên mẹ mới nhắc con đừng có mà quên về đấy.” Hồ Già thở dài rồi cúp máy.
Điền Tư hỏi cô: “Cô muốn em về nhà à?”
Hồ Già ừ một tiếng, anh lại nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy em có phải về không?”
Cô nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu, dùng chân chạm vào dương vật của anh: “Cứng thế này, anh nỡ để em về à?”
Điền Tư tất nhiên là không nỡ để cô đi, anh cúi xuống, hôn lấy cô, hai người vận động, nhiệt độ trong phòng lại như đang vào xuân. Hồ Già cảm thấy mình như bị yêu quái mê hoặc vậy, cô phải dùng rất nhiều ý chí và nghị lực mới thoát khỏi được Điền Tư, về nhà đúng giờ và ăn cơm đúng giờ.
Buổi tối, Lý Huệ Quân lại ăn quýt.
Hồ Già liếc nhìn thùng rác, bên trong đầy ắp vỏ quýt: “Hôm nay mẹ ăn bao nhiêu quả rồi?”
Lý Huệ Quân nói: “Có ăn nhiều đâu.” Hồ Già không tin, cô cầm tay bà nhìn: “Còn bảo không ăn nhiều, ngón tay mẹ ăn vàng hết cả rồi, kẽ móng tay cũng nhiễm màu luôn rồi kìa!” Lý Huệ Quân kêu ui một tiếng rồi vội vàng nhìn ngón tay mình, Hồ Già không nói quá, bàn tay bà thực sự đã chuyển vàng, Lý Huệ Quân sợ hãi nói: “Không được không được, cứ ở nhà là thèm ăn quýt, cái nhà này không ở được nữa rồi, ngày mai phải đi ra ngoài thôi.” Hồ Già nghe xong thì muốn cười, cô không hiểu sao mẹ mình lại liên hệ quả quýt với việc đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, hai mẹ con cùng đi ra ngoài.
Ra ngoài mà Lý Huệ Quân nói chính là đi dạo thành Vạn Tượng.
Hôm nay là mùng 3 Tết, trung tâm thương mại đều đông nghịt người, ồn ào và náo nhiệt.
Hồ Già đi một lúc đã thấy chán, còn Lý Huệ Quân thì có vẻ như rất hứng thú, mỗi cửa hàng bà đều vào xem qua, dạo qua, sờ qua, Hồ Già tưởng Lý Huệ Quân có đồ muốn mua, nhưng bà chẳng mua bất cứ gì cả, cứ như chỉ nhìn qua là có thể thỏa mãn được dục vọng mua sắm rồi vậy. Hồ Già cầu xin: “Mẹ ơi, mẹ đi dạo 3, 4 tiếng rồi, nếu thực sự không có gì muốn mua thì mình về nhà trước đi mẹ, mẹ về lướt Taobao còn có nhiều đồ để xem hơn.” Lý Huệ Quân lập tức giậm chân nói: “Mẹ có đồ muốn mua mà! Ai bảo mẹ không có đồ để mua?”
Hồ Già dịu giọng nói: “Con đâu có không cho mẹ mua, vậy mẹ mua nhanh rồi mình cùng về nhà đi.”
Lý Huệ Quân không đáp, bà kéo Hồ Già đến cửa hàng chính hãng của Apple.
Trong cửa hàng Apple, ánh đèn chiếu sáng như ban ngày, nhìn giống như một nhà thờ lớn phản quang vậy.
Hồ Già nhìn chằm chằm về phía đèn điện, thầm nghĩ bụng rằng nếu cô có thể chuyển vài cái về nhà mình thì chắc nhà cô sẽ sáng sủa hơn nhiều.
Cô ngẩn người một lúc rồi quay sang hỏi Lý Huệ Quân: “Mẹ muốn mua gì? Mua máy tính bảng hay đồng hồ vậy? Tivi ở nhà không có mạng, mẹ muốn mua cái máy tính bảng về xem cũng được đấy.” Lý Huệ Quân lên giọng như muốn phủi sạch mối quan hệ vậy: “Mẹ có mua gì đâu, mẹ mua cho con đấy, này, con tự qua chọn một cái điện thoại đi, mẹ mua cho.”
Hồ Già ngạc nhiên nói: “Đang yên đang lành sao mẹ lại mua điện thoại cho con?” Lý Huệ Quân liếc mắt nói: “Cái điện thoại cũ nát của con đã dùng mấy năm rồi, cũng đến lúc đổi cái khác rồi chứ?”
Hồ Già nhìn chiếc iphone 6s của mình, nó vừa cũ vừa nhỏ, còn bị mẻ một góc.
Nhưng chiếc điện thoại này là quà sinh nhật mà ông ngoại mua cho cô, cô dùng cũng đã 8, 9 năm rồi, Điền Tư muốn mua cho cô một cái mới cô cũng không chịu, cô bảo bên trong đó có quá nhiều thứ linh tinh, cô vẫn dùng điện thoại cũ cho yên tâm. Bây giờ Lý Huệ Quân muốn mua cho cô một chiếc điện thoại mới, Hồ Già cũng do dự một lúc, Lý Huệ Quân lại giục cô: “Mua điện thoại mới rồi điện thoại cũ của con vẫn có thể để đó mà, nhanh lên, khuyến mãi giới hạn đấy, lỡ là không lại có nữa đâu.” Thấy Hồ Già vẫn không mấy hứng thú, Lý Huệ Quân lại nói: “Con sau này đi thi mà dùng cái điện thoại này thì lúc hết pin phải làm sao? Chẳng phải là rước thêm phiền phức cho con à.” Hồ Già cân nhắc lợi hại rồi mới cắn răng đồng ý.
Iphone 15 Pro giá hơi đắt, Hồ Già không cân nhắc đến.
Cô xem xong thì thấy mua iphone 15 thường là được rồi, bộ nhớ 128GB cũng đủ dùng cho cô.
Cô nói với Lý Huệ Quân: “Vậy thì mua bản 15 bộ nhớ 128 đi.” Lý Huệ Quân nhìn giá, bà vốn định mua cho Hồ Già một chiếc điện thoại đắt một chút, không ngờ rằng bản cơ bản này cũng đã 6 nghìn rồi, nhưng bà hiếm khi mua đồ cho Hồ Già, Lý Huệ Quân suy đi nghĩ kỹ, mắt liếc qua liếc lại rồi mở miệng nói với Hồ Già: “Mua loại này à? Hơi nhỏ đấy? Con xem lại đi, mẹ thấy mấy đứa con gái bây giờ toàn dùng điện thoại to, màn hình lớn, xem phim cho thoải mái.”
Hồ Già cong khóe miệng, cô biết Lý Huệ Quân đang cố gắng thể hiện.
Mẹ con họ đang định mặc cả thì có người từ đối diện đi tới.
Người tới là một gia đình ba người, giọng nói nghe rất quen thuộc với Hồ Già.
Cô ngẩng mắt nhìn sang, vừa hay thấy Hồ Hải Văn và gia đình mới của ông ta. Nguyễn Lê đang cúi đầu vân vê chiếc iphone Pro Max, Nguyễn Chu yêu chiều trách cô ta: “Năm ngoái đã mua điện thoại rồi mà, bây giờ lại muốn mua nữa, mẹ thấy đợi đến hè con mua có được không?” Nguyễn Lê ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Văn rồi cười nói: “Bố nói muốn mua cho con mà, phải không bố?” Hồ Hải Văn thấy Hồ Già thì sắc mặt có chút cứng đờ, miệng vẫn đáp lời Nguyễn Lê: “Đúng, đúng, là phần thưởng cho cuộc thi nên phải mua thôi.”
Nói đến đây, hai nhà cũng đã nhìn thấy nhau.
Cũ mới cùng gặp lại không phải chuyện hay ho gì.
Hồ Hải Văn thu lại ánh mắt, không nhìn về phía Hồ Già và Lý Huệ Quân.
Nguyễn Lê liếc nhìn Hồ Già rồi cũng coi Hồ Già như người vô hình, cô ta vẫn cười nói với Hồ Hải Văn, dùng điện thoại chụp cho ông ta vài tấm ảnh, hai người thân mật và tự nhiên như thể đây là chuyện thường ngày. Lý Huệ Quân nhìn bọn họ, bà biết thứ chuyện thường ngày này đối với bà là vô cùng xa xôi và quý giá. Nguyễn Chu đánh giá Lý Huệ Quân từ trên xuống dưới rồi lại nhìn Hồ Già, nhìn thấy họ đang xem bản cơ bản, hơn nữa Hồ Hải Văn cũng không thèm liếc con mắt nhìn về phía hai mẹ con bên này, trong lòng cô ta âm thầm cảm thấy vui sướng.
Đám người Hồ Hải Văn đi thanh toán.
Hồ Già vỗ vỗ tay Lý Huệ Quân rồi nói: “Người ta đi rồi, mẹ đừng run nữa.”
Lúc này Lý Huệ Quân mới hoàn hồn, bà cứng miệng nói: “Ai run chứ?” Hồ Già thở dài, cô kiềm chế cánh tay Lý Huệ Quân, miệng thì như tẩm kim độc: “Hồ Hải Văn sao vẫn mang bộ dáng chết tiệt ấy nhỉ, nói chuyện trước sau đều không biết phân biệt giọng mũi, mặt cũng xệ xuống, may mà vợ ông ta vẫn cung phụng ông ta như báu vật, thị trường hôn nhân bị mấy người này làm loạn cả rồi, thổi giá lợn, nhặt lại giày cũ của người khác mà đi, đúng thật là không có mắt.”
Lý Huệ Quân nhìn quanh rồi cau mày nói: “Con nói ít thôi.” Hồ Già đành phải ngậm miệng.
Đợi mẹ con họ mua xong điện thoại rồi đi ra, Lý Huệ Quân lại nói: “Bây giờ ít người hơn rồi, con nói thêm một chút nữa đi.”
Hồ Già trợn mắt với bà: “Bây giờ con hết hứng nói rồi.”
Khi ra khỏi thành Vạn Tượng, Nguyễn Chu vẫn còn nghĩ về Lý Huệ Quân.
Bà ta thản nhiên nói với Hồ Hải Văn: “Lý Huệ Quân không làm việc mà cũng có không ít tiền nhỉ.”
Hồ Hải Văn hỏi bà ta: “Sao lại nói vậy?” Nguyễn Chu đáp: “Lúc nãy ở trong cửa hàng, em thấy cô ta đeo vòng Van Cleef & Arpels, cái đó mấy vạn một sợi, lần trước em bảo anh mua, anh không chịu mua cho em.” Hồ Hải Văn nói bằng giọng cay nghiệt: “Chắc chắn là hàng giả, mấy thứ đấy anh ra chợ Nghĩa Ô mua có vài hào một sợi. Tiền trong tay cô ta cũng có đấy, mấy căn nhà ở Thương Nam rồi tiền bồi thường từ tai nạn xe của ông bà già, tiếc là cô ta cờ bạc, chắc giờ cũng nợ cả đống.” Nguyễn Chu ậm ừ rồi Hồ Hải Văn lại nói: “Anh nghe nói là bây giờ cô ta đang làm cái gì mà tiền ảo Radar, động tĩnh lớn lắm, vừa kéo người góp vốn vừa làm gì đó, làm mấy thằng bạn anh cứ tới hỏi anh.”
Nguyễn Chu nghe vậy cũng ghé lại hỏi ông ta: “Tiền gì? Tiền Radar? Loại này cũng giống như Bitcoin à?”
Hồ Hải Văn không kiên nhẫn mà xua xua tay: “Mặc kệ là tiền gì, dù sao thì anh cũng không mua.”
Nguyễn Chu cũng im lặng, chỉ lén lút tìm kiếm về tiền Radar trên điện thoại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |