Đây là tin tốt mà gia đình họ Điền nhận được trước Tết.
Điền Trọng Lân biết được tin này, ông đeo cặp kính vừa được tháo xuống, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, xương chân mày ông cao, dưới gọng kính như đọng lại một cái bóng, Điền Dục Mẫn thấy ông im lặng hồi lâu không nói gì liền hỏi bố: “Bố, bố đang xem gì vậy?” Điền Trọng Lân cố cất tiếng nặng nề từ cổ họng, vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần, ông chỉ vào điện thoại rồi nói với cô: “Con xem vụ án ở Singapore này, tình huống giống con, bị kết án 8 năm tù và bị đánh roi…” Điền Dục Mẫn thở dài, cô nhìn ra sân, hoa mai xanh rơi xuống như mưa: “Mấy hôm nữa bố hẵn nói, giờ là Tết rồi, con không muốn xem mấy thứ này.”
Điền Trọng Lân biết mình đã nói nhiều quá, ông vội tắt điện thoại, “Được rồi, bố không nhắc đến nữa, để nhà ta ăn Tết thật tốt.”
Ở đầu bên kia, Điền Khải Nhân đã về Xuân Hà Loan, ông vừa định hỏi chuyện của em gái thì đã bị Điền Trọng Lân ra hiệu im lặng.
Điền Khải Nhân đành phải khéo léo lảng sang chủ đề khác, nói chuyện phiếm.
Dì Chu Nguyệt Cầm không làm cơm tất niên, Điền Trọng Lân đặc biệt mời một đầu bếp đến.
Điền Trọng Lân quan sát còn đầu bếp thì đi chuẩn bị nguyên liệu, dì Tiểu Cầm phụ giúp, cô ngồi xổm dưới đất, mở mấy gói quà hải sản. Gói quà có đầy đủ các loại, như có thể tổ chức một triển lãm sinh vật biển với quy mô nhỏ, Chu Nguyệt Cầm bưng con cá thu tươi bên trong ra xem kỹ, thấy mắt con cá thu như hồ nước sâu trong vắt, trên thân lấp lánh thứ ánh sáng trắng lạnh như kim loại, cô dùng ngón tay so sánh thân cá rồi cười nói: “Con cá thu này còn rộng hơn bàn tay cháu, giống như một thanh đao trăng lưỡi liềm xanh, còn sáng lấp lánh nữa.”
Người đầu bếp vừa thái rau vừa quay đầu lại nói: “Cá thu thì phải ăn loại rộng, loại rộng hai ngón tay thì chúng tôi gọi là dây thắt lưng, còn loại rộng năm ngón tay như này…”
Điền Trọng Lân thấy đầu bếp kéo dài giọng, cố tình như giữ bí mật, ông nhướn mày hỏi: “Loại rộng năm ngón tay thì gọi là gì?”
Đầu bếp ngẩng đầu, nói một cách chắc nịch: “Gọi là băng thông 5G!”
Vừa dứt lời, mấy người ở trong bếp đều nhịn cười không được, Chu Nguyệt Cầm cười đến đỏ mặt.
Điền Trọng Lân mất đi vẻ trang nghiêm, ông quay đầu đi, nhân lúc ho khan mà cười được hai tiếng.
Điền Khải Nhân nghe thấy động tĩnh cũng bước vào hỏi: “Mọi người trong bếp nói gì mà cười vui vẻ thế?” Điền Trọng Lân ho một tiếng rồi thu lại khóe miệng, Điền Tư mỉm cười nói với Điền Khải Nhân: “Đang nói về băng thông mà bác mua.” Điền Khải Nhân nhướn mày nghi hoặc: “Băng thông? Bác mua băng thông bao giờ?” Mấy người trong bếp lại cười, con mèo mà Điền Dục Mẫn nuôi ngửi thấy mùi cũng bước vào, nó cào cào hộp carton, nhảy hai cái tại chỗ, vươn cái cổ dài, dùng miệng nhỏ của mình chạm vào phần đuôi dài mảnh của con cá thu.
Món chính trong bữa cơm tất niên nhà Hồ Già vẫn là ba món cũ, gà luộc, cua sốt cay và lẩu hải sản.
Lẩu hải sản được nấu trong cái nồi đất cũ sùng sục, Lý Huệ Quân mở nắp nồi, nước dùng trong nồi liền lập tức sôi lên, bốc lên làn hơi nóng hổi, Hồ Già liếc thấy lớp trứng cá run rẩy lắc lư bên trong, phần thịt muối được hầm tiết ra một lớp dầu mỏng và bóng, Lý Huệ Quân lại bỏ thêm mấy miếng cá chiên giòn vào, bà nghiêng đầu hỏi Hồ Già: “Thơm không? Có muốn cho thêm miến cuộn vào không?”
Khi hai mẹ con họ ăn cơm, việc có cho thêm miến hay không luôn là một vấn đề đáng bàn luận, nếu trên bàn ít thức ăn, ít cơm, cho miến cuộn vào thì sẽ rất hợp, còn nếu nhiều món, miến bỏ vào rồi sẽ không có ai ăn, mềm nhũn ra rồi nằm trong nồi ế ra, nước canh cũng sẽ cạn theo, Hồ Già suy nghĩ rồi nói: “Đừng cho.”
Lý Huệ Quân bèn cất miến đi rồi lại hỏi Hồ Già: “Còn cá chẽm Đông Tinh thì sao? Có muốn lấy ra hấp luôn không?”
Hồ Già biết Lý Huệ Quân thèm, không muốn để cá chẽm Đông Tinh lại hai ngày sau mới ăn, cô đành nói: “Vậy thì mẹ hấp đi, cá hấp rồi là mẹ phải ăn hết đấy nhé, hải sản để qua đêm là không ăn được đâu, đừng để đến lúc đó lại phải vào bệnh viện.” Lý Huệ Quân vội nói: “Phủi phui cái mồm, mới đầu năm mà nói bậy nói bạ gì vậy! Không nói mấy lời hay ho được à?” Hồ Già nhún vai rồi xách con cá chẽm Đông Tinh màu đỏ thẫm vào bồn rửa cạo vảy, cô dùng sức mạnh đến nỗi vảy cá bay lên tung tóe.
Lý Huệ Quân không yên tâm mà cứ nhìn cô chằm chằm, miệng thì luôn nói: “Cẩn thận đấy! Đừng có để cạo trúng thịt đấy!”
Hồ Già nghe lời Lý Huệ Quân nói, suýt nữa thì bật cười: “Chỉ là con cá mà thôi, có quý giá gì đâu?”
Lý Huệ Quân ca thán: “Ba trăm tệ một cân! Thế mà không quý giá? Thôi thôi thôi, để đó tôi làm, cô đi trông nồi đi.”
Lý Huệ Quân nói xong liền lau tay vào tạp dề, lấy dao cạo từ tay Hồ Già, bà ấn đầu cá, nhẹ nhàng cạo ra ngoài hai, ba lần, lại thấy dường như không đúng cho lắm, bà bèn buông dao cạo xuống, lấy điện thoại ra tìm hướng dẫn cạo vảy cá. Hồ Già thấy cách Lý Huệ Quân cầm điện thoại có hơi xa, bà phải cúi đầu trợn mắt để nhìn màn hình liền nhận ra bà bị lão hóa mắt.
Lý Huệ Quân lẩm bẩm nói: “Nè nè nè, phải dùng muôi cơm cạo vảy cá trước rồi mới dùng dao cạo, cách của con như vậy là không đúng, biết chưa?” Nói xong, Lý Huệ Quân như thể rất nắm chắc mà mỉm cười cầm muôi cơm cạo vảy, Hồ Già vừa buồn cười vừa thấy đau lòng.
Đợi đến khi họ ăn cơm, chương trình liên hoan Tết cũng bắt đầu.
Hồ Già mút phần thịt cua mềm tươi, nghe tiếng MC hào hứng nói chuyện, cô thấy xem Xuân Vãn vô vị nhưng bỏ không xem thì phí, nghe một chút cũng khá thú vị.
Lý Huệ Quân thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Anh này là ai? Cô kia lại là ai? Đều là diễn viên mới nổi à? Ôi chao, nhìn ai cũng không quen, trông cũng không đẹp, mẹ vẫn thích Lê Minh nhất. Giai Giai, sau này con có lên Xuân Vãn không? Vậy ai sẽ ăn cơm tất niên với mẹ đây.” Hồ Già bị những lời lải nhải dài dòng của Lý Huệ Quân làm cho không biết nên khóc hay cười, đúng lúc cô không biết nên nói gì với Lý Huệ Quân thì điện thoại trên bàn rung lên, Hồ Già nhìn, thì ra là tin nhắn của Điền Tư.
Điền Tư: Ăn cơm chưa?
Điền Tư: [Ảnh]
Cô mở ra, đó là ảnh chụp chung của Điền Tư và gia đình anh ấy trên bàn ăn.
Trong mắt Điền Tư là ý cười ấm áp, gia đình anh cũng vậy, Hồ Già nhìn ảnh, trong mắt cũng xuất hiện ý cười.
Cô lập tức trả lời lại tin nhắn của anh, chụp lại đống thức ăn lộn xộn trên bàn nhà mình gửi cho anh rồi nói với anh: Nhiều người thế, em chỉ nhận ra ông nội và cô út thôi. Bên Điền Tư hiện đang nhập, một lúc sau, Điền Tư lại gửi cho Hồ Già tấm ảnh này, anh ghi chú thêm vào từng người, nói cho cô biết ai là bác cả, ai là bác gái, ai là anh họ, ai là em họ. Hồ Già xem xong liền bật cười rồi vỗ vỗ Điền Tư. (*)
Trăng đã lên cao, rất nhiều người ra ngoài để bắn pháo hoa.
Trong khu dân cư, hàng trăm tiếng pháo hoa bùm bùm bùm bắn lên trên trời, nổ ra cảnh xuân hạ thu đông ngày tháng núi sông. (*)
(*Gốc là: Xuân Hạ Thu Đông Nhật Nguyệt Sơn Xuyên, thường được sử dụng để mô tả sự tuần hoàn của thời gian và thiên nhiên trong cuộc sống.)
Cửa kính nhà Hồ Già cũng rung lên ong ong, như có con chim ruồi khổng lồ vô hình đang mổ vào nhà họ, mảnh pháo hoa rơi lách tách xuống ban công, Hồ Già ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, pháo hoa rực rỡ sáng lên trong mắt cô. Đến 12 giờ, khi thật sự đón năm mới, Dũng Thành lại càng trở nên náo nhiệt, đông tây nam bắc đâu đâu cũng là tiếng vang, đâu đâu cũng lóe lên ánh sáng, Hồ Già gọi điện cho Điền Tư nhưng điện thoại cô vẫn luôn rung liên hồi, Chu Lai và Ngô Hiểu Nhạc chúc cô năm mới vui vẻ, Hồ Già trả lời xong tin nhắn lại cười hì hì.
Cô nói với Điền Tư: “Đây là lần đầu tiên em có cảm thấy hạnh phúc trong năm mới.”
Điền Tư ở đầu dây bên kia cười nói: “Anh cũng vậy. Chúc mừng năm mới, Giai Giai, chúng ta nhất định từ nay sẽ luôn hạnh phúc.”
Cô nói: “Đương nhiên rồi!”
Vào thời khắc năm mới này, Điền Tư đã thay đổi Days Matter của anh, anh đổi ngày kỷ niệm về bố thành ngày kỷ niệm năm mới này, anh nghĩ, trong năm mới này, anh và Hồ Già đều sẽ trở thành những con người mới, họ sẽ có những ngày mới, hy vọng mới, tương lai mới, nghĩ đến đây, Điền Tư nhìn về phía xa, pháo hoa vẫn đang rực rỡ chiếu sáng mặt đất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |