Cuốn sách đã bị Điền Tư lật đến nhàu nát, góc sách đều đã bị mòn, bìa trước và bìa sau đã bị cọ ra mảng trắng.
Sách được đóng một cách rất bình thường, trên tấm bìa đen trắng là một chú robot nhỏ đã bị rách nát đứng trong một bụi cỏ cao, ngước nhìn về phía xa xa, nơi thành phố có ánh đèn rực rỡ, trung tâm thành phố là một tòa kiến trúc tháp cao chọc trời, huy hoàng và sắc nhọn, thực sự như có thể thông lên tận trời, vậy nên tên truyện cũng gọi đó là “Tháp Thông Thiên”. Hồ Già lật lật cuốn sách, hơn 200 trang nội dung nhưng cả đầu và cuối cuốn truyện tranh đều không ghi tên nhà xuất bản và tác giả, chắc hẳn là của Điền Tư tự in.
Cô lại sờ sờ mấy chục mảnh giấy ghi chú ở trên, Điền Tư đều dùng bút dầu để đánh dấu.
Hồ Già nghĩ cuốn sách này đối với Điền Tư hẳn là rất quan trọng.
Cô mở cuốn sách ra đọc, hai bàn tay giở thật cẩn thận và từ tốn.
Trong bối cảnh của “Tháp Thông Thiên” thì vạn vật trên đời đều được cấu thành từ máy móc.
Lông của thỏ con là sợi bạc mảnh, lá cỏ cao là lá bạc trải ra, ngay cả mao mạch trong cơ thể người cũng là dây kim loại cỡ micro, xương và khớp trong cánh tay là thanh co giãn và pít – tông, tuy nói rằng toàn thân của họ đều được cấu tạo từ linh kiện kim loại nhưng con người ở đây cũng có thể sinh sản, con cái mà họ sinh ra cũng có đứa thông minh, có đứa vụng về, có đứa hoạt bát, có đứa hướng nội, có đứa giỏi chạy nhảy, cũng có đứa chuyển động chậm chạp.
Chú robot nhỏ chính là một đứa trẻ hấp tấp, nghịch ngợm và thích chạy nhảy.
Tính cách như vậy của cậu thường không được người khác yêu thích. Cha của chú robot nhỏ cực kỳ không thích cậu.
Anh chị em của cậu lại đều là những đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, so ra thì chú robot nhỏ càng có vẻ hơi ồn ào, cha nhìn thấy cậu thường làm bẩn thân thể hợp kim titan sáng bóng của mình, cọ ra những vết xước lộn xộn, nên gọi cậu là ‘Tiểu Phá Nát’. Tiểu Phá Nát, ngoan ngoãn chút đi! Cha thường nhăn mày nói với Tiểu Phá Nát như vậy.
Tiểu Phá Nát là đứa trẻ ít được coi trọng nhất trong nhà.
Cha thường dẫn anh chị em của cậu đi các bữa tiệc tùng bên ngoài nhưng không bao giờ cho phép Tiểu Phá Nát ra ngoài gặp người khác.
Tiểu Phá Nát bề ngoài vẫn cười hi hi ha ha nhưng bên trong lại rất buồn lòng, cậu học theo dáng vẻ của các anh chị, làm một đứa con ngoan trong mấy ngày, nói chuyện nhỏ nhẹ, dùng thìa bạc yên lặng uống canh. Cha nhìn thấy thì rất hài lòng, nói rằng sẽ dẫn Tiểu Phá Nát lên tháp Thông Thiên chơi. Đó chính là tháp Thông Thiên đấy! Tiểu Phá Nát phấn khích cả đêm không ngủ, bảo với anh và chị cậu rằng vừa dùng dầu vừa dùng máy để đánh bóng, giúp cậu tắm rửa thơm tho từ trong ra ngoài, biến thành một chú robot nhỏ sáng bóng.
Có lẽ như vậy thì cha sẽ có thể diện hơn một chút, Tiểu Phá Nát nghĩ.
Ngày cha dẫn Tiểu Phá Nát đi xem tháp Thông Thiên vừa hay gặp một lễ diễu hành lớn.
Dòng người cuồn cuộn khiến Tiểu Phá Nát và cha bị lạc nhau giữa đám đông, cha hét to tên cậu nhưng chú robot nhỏ thực sự quá thấp bé, non nớt, cậu cố gắng nhón chân lên hét to, con ở đây, con ở đây này! Vừa hét lên thì sóng người của đoàn diễu hành đã nhấn chìm cậu. Cậu và cha càng lúc càng bị đẩy xa nhau hơn.
Tiểu Phá Nát vật lộn giãy giụa trong dòng người, bọn buôn người ở chợ đen sớm đã để ý đến thân xác hợp kim titan đẹp đẽ, nhẹ nhàng của cậu, chúng thừa lúc hỗn loạn mà bịt mũi miệng của Tiểu Phá Nát, dùng điện giật làm cho cậu bất tỉnh, kéo cậu đến thành phố ngầm, lột da cậu, đem tay cùng với tứ chi rời rạc của các con robot khác dọc theo đường ống rồi đổ ra bãi rác phía ngoại thành.
Khi Tiểu Phá Nát tỉnh lại đã là nửa đêm.
Cậu bị tháo vỏ, dây điện thanh co giãn lộ ra bên ngoài, dòng điện trên người kêu tí tách khiến cậu như một ngọn đèn nhỏ trong đêm, phát sáng trên đống đổ nát. Tiểu Phá Nát mất rất nhiều thời gian mới ngẫm ra mình đã trải qua chuyện gì, cậu bị người ta tháo rời, vứt ở một bãi rác cách thành phố thép xa lắc xa lơ, xa đến mức ngay cả tháp Thông Thiên cũng không nhìn thấy nữa.
Tiểu Phá Nát không tìm được đường về nhà.
Nghĩ đến đây cậu liền khóc, nước mắt rơi lã chã trên mạch tích hợp ở cánh tay làm nổ ra tia lửa sáng.
Con cáo sống ở bãi rác bị tiếng khóc của Tiểu Phá Nát đánh thức, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy chiếc đuôi làm bằng kim loại rồi nói với Tiểu Phá Nát: “Ê! Đừng khóc nữa! Ồn chết đi được!” Tiểu Phá Nát bị con cáo làm cho giật mình, cậu cố nén nước mắt, con cáo vừa định ngủ thì Tiểu Phá Nát lại bắt đầu khóc, nước mắt bắn ra ánh điện trắng sáng trông như sắp bốc cháy.
Cuối cùng con cáo hỏi cậu, này, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?
Tiểu Phá Nát kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
Con cáo liếm liếm móng vuốt rồi lại gãi gãi đầu, nghĩ ra một ý cho Tiểu Phá Nát.
Con cáo nói rằng cậu cứ yên tâm ngủ đi, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một con bồ câu già, nó chắc chắn sẽ biết đường đi đến thành phố thép.
Tiểu Phá Nát lúc này mới thấy yên tâm, cậu nằm bên cạnh con cáo ngủ. Một lúc sau, Tiểu Phá Nát vẫn nức nở, con cáo ôm đầu gào lên hỏi cậu, cậu lại sao nữa? Chú robot nhỏ buồn bã nói rằng, bây giờ cậu quá xấu xí, cha nhìn thấy bộ dạng của cậu rồi chắc chắn sẽ ghét cậu. Con cáo khịt mũi an ủi chú robot nhỏ, làm gì có cha mẹ nào mà ghét con cái chứ?
Ngày hôm sau, con cáo dẫn Tiểu Phá Nát đến gặp bồ câu già.
Bồ câu già nghe xong chuyện của Tiểu Phá Nát thì dùng cánh vỗ vỗ ngực hứa với Tiểu Phá Nát rằng nó nhất định sẽ đưa Tiểu Phá Nát trở về thành phố thép.
Thế là, Tiểu Phá Nát, con cáo và bồ câu già, ba người bọn họ lên đường đi đến thành phố thép. Nơi hoang dã dù sao vẫn là nơi hoang dã, chưa kể có bao gian nan sóng gió dọc đường, những bụi cỏ cao sâu thẳm, Tiểu Phá Nát và con cáo đi đường rất vất vả, bồ câu già cũng có tuổi nên cứ bay một đoạn thì lại nghỉ một đoạn. Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Phá Nát kể cho chúng nghe chuyện về thành phố thép, kể về vòng đu quay ở đó, kể về tháp Thông Thiên ở đó. Con cáo nghe xong thấy rất phấn khích, chỉ nói rằng muốn thật nhanh đến thành phố rồi đi dạo một vòng.
Đi thêm một đoạn thì bồ câu già đã rất nhanh không thể bay nổi nữa, cánh trái của nó đã không thể vỗ được nữa rồi.
Tiểu Phá Nát lén tháo chân trái xuống, dùng linh kiện trên đó làm lại cánh cho bồ câu già, nó vỗ vài cái, vui vẻ nói rằng mình lại có thể bay được rồi. Tiểu Phá Nát cũng cười rất vui vẻ, cậu bẻ một cành cây dùng làm gậy chống. Dù thiếu một chân nhưng cậu vẫn đi rất nhanh và nhẹ nhàng. Qua vài ngày lại là gió to, mưa to, bồ câu già bị thương cánh phải, Tiểu Phá Nát lại tháo chân phải ra cho nó.
Như vậy thì hai chân mình đều bằng nhau rồi, Tiểu Phá Nát vứt gậy chống rồi cười nói với con cáo.
Con cáo gật đầu nhưng đợi đến khi Tiểu Phá Nát quay lưng đi thì lại lau nước mắt.
Bồ câu già rốt cuộc cũng đã già rồi.
Khi tháp Thông Thiên vừa nhô lên ở phía chân trời thì bồ câu già cũng rơi xuống đất.
Lần này là trái tim của nó không thể chịu nổi nữa rồi, Tiểu Phá Nát vội vàng tháo linh kiện ra sửa chữa, bồ câu già chỉ lắc lắc đầu, nói với cậu rằng tim bồ câu chỉ có thể dùng tim bồ câu cứu, Tiểu Phá Nát không thể cứu được nó. Thật muốn nhìn tháp Thông Thiên thêm lần nữa, bồ câu già nói xong câu này rồi như thể là đã chìm vào giấc ngủ. Tiểu Phá Nát và con cáo khóc lóc rồi chôn cất bồ câu già, không còn bồ câu nữa, bọn chúng nhìn tháp Thông Thiên, chân lại đi sai không ít đường, đám kền kền thường lượn lờ trên đầu chúng, Tiểu Phá Nát và con cáo chỉ biết trốn trong bụi cỏ cao rồi lén lút đi đường, thỉnh thoảng, chúng ngẩng đầu lên nhìn tháp Thông Thiên ở phía xa.
Có đôi khi, Tiểu Phá Nát vẫn rơi lệ.
Bây giờ cậu không còn vỏ, cũng không còn chân, không biết rằng cha sẽ ghét mình như thế nào.
Tiểu Phá Nát nói với con cáo rằng, giá mà mình thông minh hơn, cao hơn, có lẽ là cha sẽ thích mình.
Con cáo thở dài nói, có lẽ là vậy, nhưng cậu như thế này tôi cũng thích cậu mà, khi cậu có chân tôi thích cậu, khi cậu không có chân tôi vẫn thích cậu. Chúng ta sẽ là bạn mãi mãi. Chú robot nhỏ nghe xong rồi lại khóc, nước mắt bắn ra tia sét lấp lánh và đẹp đẽ, con cáo cười rồi nói, đúng là đồ ngốc! Hai người nói cười xong lại men theo đường trong bụi cỏ đi tiếp, chúng càng ngày càng gần với thành phố thép.
Tiểu Phá Nát và con cáo bước vào cánh đồng cỏ hoang đẹp đẽ.
Nơi đây thường có thợ săn đi săn, Tiểu Phá Nát ôm con cáo cẩn thận từng li từng tí đi trong đường đêm, sợ sẽ bị bọn họ săn mất.
Nhưng đuôi con cáo đỏ như một đám lửa, nó quá xinh đẹp, quá thu hút sự chú ý. Vào lúc chạng vạng, khi Tiểu Phá Nát và con cáo đang thả lỏng cảnh giác, chui tới chui lui tìm quả mọng ăn thì chân con cáo giẫm lên một cành cây khô, bẫy thú của người thợ săn đã mạnh mẽ kẹp lấy nó. Đám thợ săn cười lớn từ trong bụi cỏ rồi chui ra, bàn bạc rằng trước tiên nên lột da con cáo trước rồi mới ăn thịt nó.
Tiểu Phá Nát khóc, cậu cầu xin thợ săn thả con cáo nhỏ của cậu ra, bắt cậu làm gì cũng được.
Thợ săn thấy chân của Tiểu Phá Nát vừa linh hoạt lại có lực liền nói, vậy thì cậu lấy hai chân của cậu đổi đi.
Con cáo ra sức giãy giụa, nhe răng vẫy đuôi lắc đầu với Tiểu Phá Nát, Tiểu Phá Nát vì bạn mà cuối cùng vẫn tháo hai chân của mình ta đưa cho thợ săn.
Đám thợ săn cười ha hả rồi ném con cáo cho Tiểu Phá Nát. Tiểu Phá Nát ôm lấy con cáo, phát hiện rằng bẫy thú sắc bén đã sớm đâm xuyên qua nó, máu nóng hổi theo bốn chân của con cáo chảy xuống. Nước mắt của Tiểu Phá Nát rơi xuống người nó, con cáo vẫy vẫy đuôi nói, tôi không đau. Tiểu Phá Nát vẫn khóc, con cáo lại mắng cậu, đừng khóc nữa, ồn chết đi được! Tiểu Phá Nát nén tiếng khóc lại, con cáo ở trong lòng cậu từ từ lạnh dần đi.
Tiểu Phá Nát rốt cuộc vẫn bật khóc to lên, nhưng lần này không có ai hỏi cậu rằng, này, rốt cuộc cậu bị sao vậy nữa?
Tiểu Phá Nát không còn chân nên chỉ có thể dùng hai tay từ từ chống đất rồi bò về phía thành phố thép.
May mà cậu không còn xa thành phố thép nữa, Tiểu Phá Nát mỗi ngày cứ đi rồi lại nghỉ. Cậu ngậm lấy lá cỏ an ủi chính mình, mình vẫn còn tay mà, tay mình vừa chắc chắn vừa khỏe mạnh, có thể đưa mình đi tìm cha. Tiểu Phá Nát cứ thế tự động viên lấy mình rồi lảo đảo bò đến cổng thành phố thép. Lính gác cổng nhìn cậu, không chịu cho Tiểu Phá Nát vào. Tiểu Phá Nát sốt ruột, la lên hỏi tại sao. Robot lính gác cao lớn lạnh lùng khinh thường nói, trong thành của chúng tôi không có robot xấu xí như cậu, nhưng mà, lính gác lại nói, nếu cậu chịu đưa thanh co giãn bằng bạch kim trên tay cho tôi thì tôi sẽ để cậu lẻn đi vào.
Tiểu Phá Nát chỉ đành phải tháo thanh co giãn ở cánh tay phải đưa cho hắn.
Thế là, Tiểu Phá Nát đã thực sự bị ‘phá nát’ mất rồi.
Vào trong thành phố thép, Tiểu Phá Nát phát hiện khắp thành đều là thông báo tìm cậu.
Tiểu Phá Nát được anh chị tìm trở về, họ nhìn thân thể tàn tạ của cậu, khóc hỏi rằng Tiểu Phá Nát sao lại trở nên như vậy?
Tiểu Phá Nát muốn dùng cánh tay che lại thân thể xấu xí của mình nhưng cậu chỉ còn một cánh tay, muốn che cũng che không nổi. Tiểu Phá Nát nghĩ nghĩ rồi gãi đầu nói, hì, không sao đâu, mình vẫn còn có trái tim, trái tim mình hoạt bát và kiên cường như vậy, mình vẫn có thể sống tốt. Nói xong câu này, Tiểu Phá Nát liền hỏi anh chị, cha ở đâu?
Anh chị cậu không trả lời, trước tiên chỉ bảo cậu rằng nên nghỉ ngơi ở nhà vài ngày cho tốt rồi mới dẫn cậu đến gặp cha.
Cha cậu nằm trên giường bệnh.
Hóa ra vì tìm Tiểu Phá Nát mà ông đã sớm sinh bệnh, trái tim chỉ có thể đập một cách yếu ớt.
Bác sĩ nói với Tiểu Phá Nát rằng trái tim cha cậu chỉ còn một nửa, nửa còn lại kia ở chỗ Tiểu Phá Nát. Tiểu Phá Nát khi vừa mới sinh ra, vì trái tim yếu ớt không chịu nổi nên cha đã cắt một nửa trái tim của mình cấy cho Tiểu Phá Nát. Tiểu Phá Nát bẩm sinh đã nghịch ngợm, cha sợ cậu ra ngoài sẽ va chạm lung tung, làm hỏng cơ thể nên mới không cho cậu ra khỏi cửa, cũng rất ít khi dẫn Tiểu Phá Nát đi ra ngoài gặp người.
Tiểu Phá Nát nằm sấp trên giường bệnh của cha khóc òa, nước mắt rơi xuống lại nổ ra hoa.
Cháu muốn đem trái tim của con cho cha, Tiểu Phá Nát lén nói với bác sĩ.
Thế là, khi cha của Tiểu Phá Nát mở mắt ra, ông mang theo nhịp tim của Tiểu Phá Nát nhưng ông không bao giờ còn có thể nhìn thấy Tiểu Phá Nát được nữa.
Cha của Tiểu Phá Nát mang theo trái tim của cậu đi xem tháp Thông Thiên, tháp Thông Thiên trông thật cao, dưới bầu trời lấp lánh trắng sáng như là không nhìn thấy điểm cuối.
“Đm.”
Hồ Già khóc đến mức hai mắt đều sưng vù, cô gập sách lại rồi mắng lớn, “Cái cốt truyện chó má gì thế này?”
Hồ Già nước mắt nước mũi sụp sùi. Trần Mạch gọi bọn họ đi tập luyện nên cô chỉ có thể đặt sách sang một bên, đợi tối rồi bình phẩm với Điền Tư.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bơi trong đêm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Liếm tinh trùng, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện liếm cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2025 05:55 (GMT+7) |